Nàng yên lặng ở trong bi thống khi ân sư chết, sau lại dứt khoát chém rụng ký ức của mình, lâm vào một loại trạng thái điên, điên cuồng sưu tầm bảo vật cùng các loại công pháp, thậm chí sau khi nàng tu thành, vì tái tiến một bước, không tiếc lẻn vào Minh giới ngụy trang thành Thần Tộc, nghiên cứu huyết mạch Thần Tộc, trộm Thần Tộc công pháp cùng bảo vật!
Nàng ỷ vào La Thiên Nghi còn xông vào thế giới khác, tai họa thế giới khác, mọi nơi cướp đoạt, không chỉ có trở thành nữ ma đầu Huyền Minh Nguyên Giới, nàng ở rất nhiều thế giới cũng có xú danh rõ ràng, gặp gỡ không biết bao nhiêu đuổi giết.
Nàng giống như là một thần giữ của kinh doanh tiểu kim khố của mình, ánh mắt lóe sáng, sưu tầm bảo vật cùng công pháp mà mình có thể nhìn vào mắt.
Chính là như vậy, nàng đi ra Đạo lộ bản thân, trở thành một đại tông sư, cuối cùng mở ra Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển!
Nàng hết thảy sở tác sở vi, đều ở bước về phía cùng một mục tiêu, đó chính là báo thù cho vi sư, giết chết Thái Hoàng lão tổ!
Từ phương diện này mà nói, Giang Nam tự nhận không bằng nàng.
– Sư tôn, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đuổi theo ngươi, cùng ngươi chạy song song!
Giang Nam hít vào một hơi thật dài, ánh mắt kiên định, không hề đi thử để cho Thái Dương Thần hóa thân đánh sâu vào Huyền Đài Cảnh nữa, đứng lên nói:
– Thần Thứu, chúng ta đi Kim Cương Pháp Thiện Tông!
…
Kim Cương Pháp Thiện Tông, phật âm trận trận, từ trong núi cao tự miếu truyền đến, Pháp Tướng hòa thượng, Pháp Thiên hòa thượng ngồi trên bồ đoàn, đỉnh đầu giới tử lòe lòe phát sáng, so sánh với Pháp Tướng, Pháp Thiên hòa thượng lộ ra vẻ khôi ngô rất nhiều, mày rậm mắt to, phảng phất như là Kim Cương hộ pháp trong chùa miểu.
Bất quá hắn là một người có phật tính, mặc dù lớn lên hung ác, nhưng đối với phật đạo lĩnh ngộ là không thua Pháp Tướng hòa thượng, hắn chẳng qua là nhập môn muộn mấy năm, thành cũng không bằng Pháp Tướng mà thôi.
– Pháp Thiên sư đệ, ngươi ở Hổ Bảng đứng hàng thứ tư, Giang Tử Xuyên nhất định sẽ tới khiêu chiến ngươi.
Cận Đông Lưu bạch y thắng tuyết, ngồi ở đối diện hai vị hòa thượng, cười nói:
– Ta biết tu vi của ngươi đã vượt qua Sinh Tử Đài, đạt tới Thất Bảo Đài viên mãn cảnh giới, một viên phật tâm luyện thành Xá Lợi Tử, thông thấu chiếu khắp nội tâm bản ngã, trong lòng thấy phật, tu vi tâm cảnh cực kỳ cao minh. Bất quá, tu vi tâm cảnh của Giang Tử Xuyên còn ở trên ngươi, hắn đã luyện thành Đạo Tâm, thành tựu tông sư, ngay cả ta cũng đối với hắn có chút kiêng kỵ.
– Thiện tai.
Pháp Thiên hòa thượng sụp mi thuận mắt, trầm giọng nói:
– Chẳng lẻ Cận thí chủ cho là Giang thí chủ có thể thắng được tiểu tăng?
– Lấy chiến tích của hắn từ trước đến xem, hắn không có thể thắng được ngươi.
Cận Đông Lưu chậm rãi nói, thản nhiên nói:
– Bất quá, Giang Tử Xuyên đã có gần hai tháng không có tin tức, hắn hẳn là đang bế quan khổ tu, cố gắng đột phá Dao Đài Cảnh, tu thành Liên Đài. Nếu hắn hiện thân hướng ngươi khiêu chiến, nhất định là tu vi tiến nhanh, thực lực tiêu thăng, ngươi cùng hắn đánh một trận, thắng bại cũng còn chưa biết.
Pháp Thiên hòa thượng trong mắt tinh quang chợt lóe, giống như Kim Cương hở con mắt, không giận tự uy, thanh âm như sấm nói:
– Tiểu tăng chờ hắn đã lâu rồi, là thắng là thua, còn phải đấu một phen mới có thể biết!
Pháp Tướng hòa thượng cười nói:
– Sư đệ an tâm một chút chớ nóng, vẫn là nghe Cận sư huynh nói như thế nào, sau lại làm tiếp quyết định.
Cận Đông Lưu cười nói:
– Pháp Thiên sư đệ chiến lực tuy mạnh, nhưng Giang Tử Xuyên cũng không thể khinh thường, người này khắp nơi cùng ta đối nghịch, ta đã sớm nghĩ diệt trừ hắn, chẳng qua là hôm nay Thái Huyền Thánh Tông ta cùng Huyền Thiên Thánh Tông đám hỏi, không có nguyên do hạ thủ. Bất quá lần này, ta muốn mượn tay Pháp Thiên sư đệ, cùng hắn đấu một trận, để ngươi có năng lực chém giết tại chỗ, để cho hắn không còn ở trước mặt ta nhảy nhót.
