– Diệp Tâm Hạ tính tình không tranh với đời càng không để ý tới các ngươi là may mắn cho các ngươi, nói về việc bẩu thỉu cùng ác tâm lời nói là chính bản thân các ngươi thôi.
– Không có bản lĩnh thổ lộ lòng của mình hoặc không đoạt được nam nhân mà mình muốn thấy nam nhân mình thích đi chung với người khác thì ở phía sau âm dương quái khí lấy.
– Ngươi…Ngươi là ai?(Trần Văn Kỳ)
Trần Văn Kỳ cùng với hai nữ sinh khác nhìn thấy trên người Đường Long nhàn nhạt sát khí thì có chút rung sợ lấy, các nàng từ lúc nhập học tới giờ chỉ ở trong Chiết Giang học phủ ít tiếp xúc với đời này chống đỡ được nhàn nhạt sát khí tỏa ra từ trên người Đường Long.
Đường Long cũng không nói hai tay lời trực tiếp lấy chân quét ra ngoài đá vào bất đồng bộ vị trên thân thể của Trần Văn Kỳ cùng hai nữ sinh khác khiến cho các nàng bay thẳng xuống bờ hồ, khi chân đặt xuống lập tức một cổ lôi điện hiện ra chạy trên đất hướng về mặt hồ mà đi, Trần Văn Kỳ cùng hai nữ sinh gặp tao ương bị điện giật cộng thêm nước dẫn điện khiến cho toàn bộ cơ thể bị ma túy và cơ thể nổi bồng bềnh trên nước không thể cử động mặc cho dòng nước đẩy các nàng đi.
Băng công tử Liễu Nhất Lâm ngây ngẩn, có chút không thể tin nhìn cái này mực áo sơ mi nam tử.
Trên cái thế giới này làm sao có đối với nữ nhân như vậy thô lỗ không phong độ chút nào nam nhân, tẫn quan tâm chính mình trong đầu đã đạp các nàng nhiều lần, thật là gọi hắn làm như vậy, hai mươi năm qua cao thượng nghỉ ngơi phải tuyệt đối không cho phép đấy.
Xe lăn, có một đôi trong suốt yên lặng con ngươi Diệp Tâm Hạ hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, khắp khuôn mặt phải kinh hỉ cùng kích động. Rất nhanh, ánh mắt của nàng cũng ẩm ướt Hồng Hồng rồi, nặng nề nháy mắt, lông mi bên trên tràn đầy lộ thủy.
– Nha đầu ngốc khóc cái gì, không phải là nói qua cho ngươi là ta còn sống sao.
Nghe được câu này, Diệp Tâm Hạ nước mắt càng là không ngừng được, nàng trương khai nhu nhu cánh tay tử ôm Đường Long cổ, gò má cùng dí má vào tới.
Đường Long hơi sửng sờ, cảm thụ gò má nàng mịn màng cùng nóng bỏng, viên kia mới vừa rồi còn giả bộ mấy phần thâm trầm tùy tính trái tim liền dung tan ra, con mắt màu đen nheo lại an tâm ôn nhu, đại biểu khoe khoang cùng phóng đãng luôn là câu thần giác cũng từ từ phù thành vui vẻ yên tâm.
Một cái ngồi trên xe lăn yên tĩnh nữ hài, một khúc cong đến thắt lưng hưởng thụ phần này ôm nhẹ cổ nam tử, ven đường người đi đường nhiều đi nữa cũng rất giống hồn nhiên biến thành vậy điều này trong rừng dài trên đường mùa thu sau giờ Ngọ bối cảnh, thong thả nhu hòa hô hấp, yếu ớt mừng rỡ khóc thút thít.
– Đừng khóc nữa, chẳng phải là ta trở về rồi sao? Ta giới thiệu cho muội vài người.
– Đường Long ca ca, khi em nghe tin là anh bỏ mình vì cứu người thi em thương tâm lắm, hứa với em là tuyệt đối đừng làm chuyện nguy hiểm nữa.(Diệp Tâm Hạ)
– Ừ anh hứa mà, để anh giới thiệu cho em vài chị dâu.
– Thế Chu Mẫn tỷ tỷ cùng với mấy vị tỷ tỷ khác thì sao?(Diệp Tâm Hạ)
– Đương nhiên cũng là chị dâu của em rồi.
Đường Long sau đó hướng Diệp Tâm Hạ giới thiệu ngữ nữ cho nàng nhận thức.
– Tâm Hạ, vị này là ngươi đề cập tới ca ca à… Ngươi khỏe, ta gọi là Liễu Nhất Lâm, ban đầu lần gặp gỡ.(Liễu Nhất Lâm)
– Không biết quấy rầy người khác đẹp đẽ tình yêu là một kiện rất không lễ phép sự tình sao?
– Đẹp đẽ tình yêu? Các ngươi không phải là huynh muội sao?(Liễu Nhất Lâm)
– Nàng huynh khống, em gái ta thì ta khống, có vấn đề sao?
– Không có chuyện gì liền đừng ở chỗ này ngại nhãn, nên đi đâu thì đi đi.
Đường Long đẩy Diệp Tâm Hạ thẳng hướng phía ngoài cửa trường phương hướng đi tới.
Liễu Nhất Lâm coi như không muốn, hắn luôn cảm giác người này không quá đáng tin, giống như Diệp Tâm Hạ cô gái như thế vốn là nhu nhược, đi còn chưa thuận tiện cứ như vậy bị này tên kỳ quái nam nhân đẩy đi.
– Nếu là bạn của Tâm Hạ, kia cũng là bạn của ta, nhìn ngươi nên phải đường xa tới, ta mời khách như thế nào…
– Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Ta nói ngươi cút liền cút ngay cho ta đừng có ở đây chướng mắt.
– Bằng hữu, ngươi không nên quá mức, mấy tháng qua này ta một mực chờ đợi bên cạnh Diệp Tâm Hạ bên người, nàng là như thế nào nhu nhược ta là biết, ngươi không muốn mượn nàng tính tính này tử liền kể một ít được voi đòi tiên, nàng không lên tiếng không có nghĩa là ta Liễu Nhất Lâm cho phép ngươi làm xằng làm bậy.(Liễu Nhất Lâm)
– Ồ ngươi đang đe dọa ta sao?
Đường Long tay trái nhẹ nhàng sờ lấy chuôi kiếm rất có một bộ tùy thời động thủ, Bạch Trì Oanh cùng tứ nữ cả kinh, các nàng là biết Đường Long đang ở bờ vực tùy thời động thủ đánh người nên các nàng nắm lấy góc áo của cậu giật giật vài cái.
– Ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý đồ với em vợ của ta đi và cũng đừng chọc tới tên sát tinh này. Hắn nổi điên lên thì dù viện trưởng của Chiết Giang học phủ tới cũng không gánh được đâu.(Vương Linh Linh)
– Các vị nữ tử này chắc là cũng bị tính cách của tên này lừa gạt đi, ta chân thành khuyên các vị nên nhanh chóng rời xa tên đáng nghi này.(Liễu Nhất Lâm)
– Không có cứu.(Tống Hà)
– Hắn sẽ rất thê thảm, hì hì. Ta chờ mong bộ dáng thê thảm của hắn sau khi bị Đường Long bạo hành một trận.(Ngải Đồ Đồ)
Đường Long bước lên một bước đứng ngang với Diệp Tâm Hạ ánh mắt nhìn chăm chú vào Liễu Nhất Lâm.
– Ngươi có phải hay không thích nàng?
– Ngươi hỏi lời này là ý gì…(Liễu Nhất Lâm)
– Phải đâu rồi, ta đem ngươi làm lần này hành động coi là bình thường, không phải thì sao, con mẹ nó ngươi có phải hay không việc vớ vẩn quản nhiều?
Liễu Nhất Lâm không thích người khác tự nhủ thô tục, nhíu mày lại lại cố ý nhìn một cái Diệp Tâm Hạ cũng tốt hôm nay liền trực tiếp tỏ rõ ý đồ của mình, tránh cho Diệp Tâm Hạ thật bị này thất sói đói cho đẩy đi, vậy mình thích băng thanh ngọc khiết nữ nhân liền bị hủy đi.
– Phải thì như thế nào.(Liễu Nhất Lâm)
– Hay cho một câu phải thì như thế nào. Mới vừa rồi mấy cái nữ ở nơi nào khua môi múa mép lúc ngươi bộ kia giả bộ x bộ dáng sẽ để cho lão tử nhìn ngươi rất không vừa mắt, phải người đàn ông liền trực tiếp đạp tới, cùng với các nàng phí cái lông gà lời nói. Hiện tại đang hỏi ngươi, ngươi trả lại cho ta tới một phải thì như thế nào…
– Ta là đang vì Tâm Hạ cân nhắc.(Liễu Nhất Lâm)
– Ta phi, cân nhắc cọng lông. Ngươi nghe kỹ cho ta, nàng là muội muội ta, cũng là ta từ nhỏ nuôi đến lớn lão bà. Ta bao dưỡng, ngươi hiểu không. Ngươi lại muốn không biết liêm sỉ ở ta bên người muội muội giống như con ruồi như thế vòng tới vòng lui, ta đánh ngươi ngay cả mẹ của ngươi cũng không nhận ra
Diệp Tâm Hạ ở một bên nghe được đối thoại giữa hai người cũng không có lên tiếng chen ngang nhưng cho tới khi những lời cuối cùng nói ra từ miệng của Đường Long lọt vào lỗ tai nàng lúc thì nàng nhịn không được mà khuôn mặt đỏ bừng lên. Nàng không ngờ tới Đường Long lại ngoài đường nói lên những lời này. Vốn là Tâm Hạ là nghĩ tự mình để cho Liễu Nhất Lâm người này làm rõ ràng bản thân phải có lòng thuộc có thể nghe xong Đường Long nói câu kia “Từ nhỏ nuôi đến lớn lão bà” lúc, nàng cảm giác mình muốn tìm một chỗ chui vào, trên đường này lui tới có thể đầy người có muốn hay không nói lớn tiếng như vậy.
– Đánh ta ngay cả mẹ ta cũng không nhận biết? Ngươi thật giống như tới nơi này trước không có hỏi thăm một chút Chiết Giang học phủ bên trong bàn về thực lực vẫn chưa có người nào dám theo ta Liễu Nhất Lâm như vậy nói khoác mà không biết ngượng (Liễu Nhất Lâm)
– Haha ngươi cũng không tìm hiểu một chút ở Minh Châu học phủ ta được gọi là gì?
Đường Long cười trừ không để lời nói Liễu Nhất Lâm trong lòng, Chiết Giang học phủ đứng đầu cũng không bằng Thẩm Minh Tiếu thậm chí là La Tống chưa kể tới việc Đường Long lấy một địch một ngàn người trong Tân sinh đại hội và đánh trên cơ Trung giai pháp sư trong Chủ giáo khu khảo hạch. Đường Long khá là thất vọng khi mà Liễu Nhất Lâm khi đạt được kẻ mạnh nhất trong Chiết Giang học phủ liền tự mãn đem ra hù dọa mình, một người chỉ đạt được thành tựa nhỏ nhoi như vậy đã tự mãn cùng tự cho mình là đúng thì sao mà xứng với Diệp Tâm Hạ được nhưng mà như trước đó cậu đã nói Diệp Tâm Hạ là hắn từ nhỏ nuôi đến lớn lão bà không ai có thể nhúng chàm vào.
Có vài người là phen cánh của Liễu Nhất Lâm ở bên ngoài âm dương quái khí lấy, Băng nguyên tố và Lôi nguyên tố trên người của Liễu Nhất Lâm và Đường Long va chạm nhau nhưng Trung giai pháp sư trở lên tinh tế quan sát sẽ thấy được Đường Long chiếm thượng phong.
– Tâm Hạ, ngươi đến bên cạnh đi, để cho ta thay giáo huấn cái này đăng Đồ lãng tử một phen, ta băng hệ ma pháp uy lực mạnh mẽ, cũng không muốn ngộ thương ngươi.(Liễu Nhất Lâm)
– Đối phó loại người như ngươi, ta ưa thích dùng nhất lôi tới phách.
– Đáng ghét, nếu muốn đánh với ta một trận còn nghĩ Tâm Hạ thả ở bên cạnh cho dù ngươi đối đãi ta như thế nào tay, ta cũng sẽ không hướng nơi đó thả ra nửa Ma pháp.(Liễu Nhất Long)
– Không cần phiền toái như vậy.
– Thiên Quân – Phích Lịch – Dạ Xoa.
Đường Long thi triển Trung giai Ma pháp tốc độ cực nhanh cơ hồ là thuấn phát, vừa nói câu kia “Không cần phiền toái như vậy” thời điểm, ngón tay của hắn đã chỉ xéo hướng không trung. Nhất thời có màu tím đen ác liệt ánh sáng đột nhiên phá vỡ này sau giờ Ngọ không trung phơi bày xiên trạng chia ra tử ầm rơi, hai bên cây cối tàng cây ở nơi này uy lực cường đại trong khoảnh khắc hóa thành nám đen bột.
Bên kia Băng công tử Liễu Nhất Lâm cũng không kịp làm một chút chuẩn bị tâm lý, hắn nơi nào sẽ nghĩ đến đối phương Trung giai Ma pháp thả ra tốc độ hội nhanh hơn hắn gấp đôi. Hắn Tinh đồ mới phác hoạ một nửa a
Liễu Nhất Lâm thấy tình thế không ổn vội vàng sử dụng mình Thuẫn ma cụ, kia là một khối nhìn qua tựa như vi cá triển khai tấm thuẫn, phía trên phân bố chế tác tương đối tinh xảo vảy, mỗi một mảnh nhỏ lân cũng phản xạ đặc thù hào quang.
Ầm
Màu tím đen Phích Lịch hạ xuống, nặng nề đánh vào cái này vi cá Thuẫn ma cụ phía trên, ra tất cả mọi người dự liệu phải cái này tấm thuẫn ở cường đại lôi điện đánh xuống đầu lực xuống trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn. Rõ ràng nhìn qua vô cùng vững chắc tràn đầy dẻo dai Ma cụ nhưng ở lôi điện oai xuống như vậy không chịu nổi một kích. Nát bấy dưới tấm chắn Liễu Nhất Lâm cả người bị đánh nằm trên đất, trên người bốc lên khói xanh.
Liễu Nhất Lâm không ngờ tới Đường Long thi pháp nhanh mà vận dụng lên Linh Chủng nữa nên hắn ăn cái thiệt thòi không nhỏ, khi chuẩn bị đứng lên chỉ thẳng mặt Đường Long mắng một trận thấy được Đường Long đã xuất hiện trước mặt mình và nấm tay phải của cậu lại bọc trong quả cầu trắng xanh dựa vào cảm nhận của mình thì Liễu Nhất Long cảm thấy nguy hiểm
Rắc
Liễu Nhất Lâm theo một đòn này của Đường Long trực tiếp cả thân thể lõm sâu vào trong mặt đất miệng phun ra máu tươi đồng thời xương sườn cũng gãy mất mấy cây.
– Tự tìm khổ ăn.
Đường Long đứng lên không nhìn lấy Liễu Nhất Lâm một cái nào cả mà xoay người rời đi.
– Ta thảo, Liễu Nhất Lâm đụng vào thiết bản.(Quần chúng A)
– Biến thái liền một chiêu đem đại danh đỉnh đỉnh Băng công tử giải quyết.(Quần chúng B)
– Sau này đừng nữa cho ta xem đến ngươi, thấy ngươi một lần ngược ngươi một lần.
Đường Long vừa đi vừa nói một câu, đi tới chỗ Diệp Tâm và ngũ nữ đang đứng vươn tay nắm lấy cần xe lăn đẩy đi.
– Không cảm thấy ta ra tay quá đáng sao?
– Hắn quả thật là tự cho mình làm trung tâm.(Diệp Tâm Hạ)
Diệp Tâm Hạ cũng không biết làm sao đi đánh giá Liễu Nhất Lâm người này, mặc dù hắn ở trước mặt mình luôn là một bộ phong độ nhẹ nhàng, ấm nam thần bộ dạng nhưng nội tâm hắn kiêu ngạo luôn là hội từ một ít chi tiết bên trong tản mát ra. Chính mình không muốn cùng hắn đi qua gần, hắn chung quy lại cho là mình là sợ bị Trần Vân Kỳ cô gái như vậy nói xấu mới ẩn núp. Mình nói đối với hắn không tuần lễ, hắn luôn cảm giác mình là bởi vì thân thể phương diện thiếu sót tự ti mới nói ra mấy câu nói như vậy.
– Há, nguyên lai ngươi cũng không ưa hắn, sớm biết ta lại đánh hắn một trận rồi, không ưa nhất loại này giả bộ bạch mã vương tử ngu ngốc.
– Bỏ đi mà ca ca, người xưa có câu: Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.(Diệp Tâm Hạ)
– Được thôi nghe em hết đấy.