Thời gian bảo hộ vô địch của Nghiêm Mặc ban cho nhóm Vô Giác Nhân đã kết thúc, nhưng nhóm Vô Giác Nhân lại không ý thức được điều này, bởi vì một mình Nguyên Chiến đã cản hết toàn bộ công kích của Hữu Giác Nhân.
Vô Giác Nhân nhìn Nghiêm Mặc với ánh mắt sùng kính và quý mến, còn ánh mắt khi nhìn Nguyên Chiến là kính sợ và sùng bái, so với việc trở thành một vu giả, không ai là không muốn trở thành chiến sĩ có sức mạnh thao túng đất trời như thần.
Phải! Vô Giác Nhân tuyệt đối không thừa nhận Nguyên Chiến là chiến sĩ ma, đây rõ ràng là sức mạnh của thần đó có được không?
Những chiến sĩ cốt thần đó còn muốn vãn hồi kết quả.
Nguyên Chiến thấy bọn hắn vẫn không chịu khuất phục thì cũng không khách khí, phất tay khiến đất đá quanh thân bắn ra.
“Ầm ầm!”
Từng khối đá khổng lồ không ngừng lao về phía các chiến sĩ cốt thần như món đồ chơi con nít.
Đáng thương thay cho những chiến sĩ cốt thần đó, cốt giáp thần của bọn họ rất cường đại, nhưng cảm giác bị những tảng đá khổng lồ đó đập vào người tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Nguyên Chiến không tin tà, hắn cũng không tin mình không đập nát được đám cốt giáp thần đó.
Những tảng đá khổng lồ càng lúc bay tới càng nhiều.
Một chiến sĩ cốt thần mới vừa bò dậy lại bị một khối đá bay tới nện trúng: “Ình!”
“Hự!” Chiến sĩ Hữu Giác đáng thương bị đập cho ói máu, giáp thần của hắn hình như cũng xuất hiện chút vết rạn?
Vết rạn đang tự động tu bổ, nhưng quá nhiều đá tảng ập đến!
“Ình ình ình!” Những tảng đá khổng lồ đó thật đáng sợ, chúng nện lên cùng một vị trí trên người hắn.
“A!” Thần giáp rốt cuộc cũng bị đập thủng!
Các chiến sĩ muốn chống lại, dùng quả cầu lửa, dùng lưỡi dao gió, dùng độc… dùng tất cả các biện pháp mà mình có thể nghĩ đến để ngăn cản đợt tấn công của Nguyên Chiến, nhưng cơn mưa đá này thật sự quá dày đặc.
Hơn nữa, bùn đất dưới chân họ cũng càng lúc càng lầy lội, bọn họ chỉ cần té xuống liền nửa bước khó đi.
Rồi vô số mũi tên băng bay tới, đâm thẳng vào mắt, vào tai, cổ và khớp xương của bọn họ.
Những nơi đó đều là nơi mà cốt giáp thần bảo vệ yếu nhất, bọn họ có thể tránh được một lần, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba thì sao?
Nguyên Chiến chơi đến nghiện, những chiến sĩ Hữu Giác Nhân đó đều bị hắn tra tấn đến mức chỉ có thể đứng trong một cái vòng nhỏ hẹp mà không thể di chuyển, nhưng hắn thấy chúng còn có còn ý đồ muốn tấn công, tỷ như dùng cốt bảo.
“Phí nhiều năng lượng và thời gian của tao như vậy, cũng không thể tốn công vô ích.” Người nào đó lèm bèm.
Vì thế, Hữu Giác Nhân thảm rồi, vốn dĩ bọn họ còn có thể mặc một thân cốt giáp và vũ khí của mình cùng tiền tài trở về, nhưng bây giờ…
Vô số dây leo đột nhiên trồi lên từ lòng đất, những dây leo đó như có người khống chế, cuốn lấy bọn họ, các chiến sĩ Hữu Giác Nhân có muốn đề phòng cũng không thể đề phòng.
“Lạy Bàn A Thần! Những dây leo ma đó làm cái gì vậy!” Một Hữu Giác Nhân trung niên trong số đó thất thố kêu to, nhưng cổ tay gã, chân cẳng gã đều bị dây leo cuốn lấy, gã căn bản không thể ngăn cản chúng…
“A a a!” Hữu Giác Nhân thất thố hét to không chỉ có một. Những dây leo ma đáng sợ này chui luồn vào trong cốt giáp và quần áo bọn họ, bò trên da thịt bọn họ… A a a! Lạy Bàn A Thần! Ai tới cứu chúng tôi với!
Chém chém chém! Nhưng càng chém, dây leo lại càng nhiều, dây leo bị chặt đứt rơi xuống mặt đất còn có thể mọc ra dây leo mới.
Tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu tức tới điên rồi, gã liều mạng giãy giụa trong mớ dây leo, thậm chí còn điên cuồng gào hét với mấy chiến sĩ thần giáp vẫn còn sức lực: “Phóng hỏa thiêu! Thiêu đám dây leo ma đó! Tao thà chết cũng không… Ặc? Kẻ nào?”
Trong đám dây leo có một sợi chấp hành mệnh lệnh của đại ma đầu Nguyên Chiến: Nó moi viên nguyên tinh trên cốt giáp ra, khiến cốt giáp trở nên dễ vỡ. Cướp đoạt tất cả những chế phẩm bằng xương và những thứ thoạt nhìn như túi tiền hay cốt khí trữ vật.
Cuối cùng nhóm Hữu Giác Nhân này ngay cả giày của mình cũng không giữ được, những dây leo ma đáng giận đó cuốn lấy chân bọn họ, nhấc chân bọn họ lên, lột giày bọn họ!
“Bịch bịch!”
Trước mặt Nghiêm Mặc như trời đổ mưa, nhưng là mưa vật dụng.
Mùi chân thối xộc đến làm Nghiêm Mặc phải bịt mũi.
Một cơn mưa to chợt tới, kết thúc trận hỗn chiến này.
Người Hữu Giác đứng trong mưa, bị nước mưa tát vào mặt mà ngu người.
Bọn họ… bị đánh bại? Còn là thất bại sau khi chiến sĩ cốt thần đã ra tay?
Nguyên Chiến rút Mặc Sát cắm trong đất quay trở về cạnh Nghiêm Mặc: “Mặc Sát rất không vui, nó không thích bị cắm trong đất, nó thích được cắm vào thân thể có máu thịt.”
“Về sau sẽ có cơ hội.” Kỳ thật Nghiêm Mặc có hơi hối hận khi dùng dây leo của Vu Quả để luyện chế Mặc Sát, càng hối hận việc sau đó giúp nó thăng cấp, hình như hắn đã vô tình tạo ra một quái vật nhỏ.
Vô Giác Nhân nhao nhao đứng dậy, hưng phấn nhìn về Hữu Giác Nhân phía đối diện. Bên đó trời mưa, nhưng bên bọn họ thì không.
Những Hữu Giác Nhân đó thua thảm, cực kỳ thảm.
Tất cả bọn họ hầu như đều phải trần truồng đứng giữa đống bùn lầy mặc cho mưa xối.
Có người còn lấy làm lạ vì sao đám Hữu Giác Nhân đó lại bất động cả rồi, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện bùn đất dưới chân bọn họ trong cơn mưa đã biến thành đầm lầy, những Hữu Giác Nhân đó bị vây hãm trong đầm lầy, trên người còn bị dây leo quấn chặt.
“Thần giáp trên người chúng không lột xuống được.” Nguyên Chiến không hài lòng.
Nghiêm Mặc: “Đó là đương nhiên, thần giáp đã hợp thể với bọn họ, anh gỡ xuống được mới là lạ.”
“Lúc trước em nói thần giáp của chúng được thu vào trong viên tinh thạch trên trán chúng?”
“Phải… này! Đừng!” Nghiêm Mặc vội vàng ngăn cản tên quỷ tham lam muốn đi moi tinh thạch của người ta: “Tinh thạch kia là hồn tinh của Hữu Giác Nhân, anh moi ra thì bọn họ chắc chắn sẽ chết.”
Nguyên Chiến quay đầu: “Em không muốn thần giáp à?”
“…Muốn chứ, nhưng không phải dùng cách này, về sau sẽ có cơ hội.” Nghiêm Mặc rất tiếc nuối mà kéo người về. Nếu không phải hắn tiếp nhận truyền thừa của cốt thừa, còn có ân thầy trò với Tán Bố, thì không cần Nguyên Chiến ra tay, hắn đã làm như vậy ngay từ khi bắt đầu rồi.
Nguyên Chiến bày ra vẻ mặt tiếc rẻ. Hắn thật sự rất muốn xem xem bọn Hữu Giác Nhân đó sẽ bị gì khi moi hồn tinh giữa trán chúng ra, mà tư tế của hắn lại không cho.
Nghiêm Mặc chịu không nổi mùi của đống giày đó —— bây giờ là mùa hè, Hữu Giác Nhân lại phải hành quân một quãng đường, còn vừa mới đánh nhau, mùi hôi chân quả thực có thể khiến người ta chết ngạt, hắn lập tức quay đầu phân phó Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí: “Các anh đi qua xem xem mấy cái cốt giáp đó, rồi quần áo và giày, có thể mặc thì chia cho mọi người.”
“Vâng!” Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí đều cao hứng muốn chết, quay đầu gọi người, lát sau đã có một đống người xung phong.
Mọi người đều vui mừng phấn chấn mà nhào tới núi đồ vật tìm kiếm thứ hữu dụng, phàm là những thứ như quần áo và giày đều bị ôm đi hết, cái khác thì sửa sang lại để sang một bên. Không phải không có ai động tâm với những cốt khí cốt bảo và cốt tệ đó, nhưng không có ai ngu xuẩn đến mức tham ô trong loại thời điểm này.
Người thôn Đất Trũng và thôn Kỳ Vũ là giản dị nhất, bọn họ ngay cả suy nghĩ tham ô cũng không có, chỉ lấy những thứ mà Nghiêm Mặc cho bọn họ lấy, cái khác đều thu dọn và sửa sang lại, cung kính đưa đến trước mặt Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc ra hiệu cho Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến gọi Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí lại, bảo bọn họ chia vũ khí cho các Vô Giác Nhân ở đây, còn lại thì giao cho Nghiêm Mặc cất.
Đám Hữu Giác Nhân sắc mặt tái nhợt, mắt đầy hận thù và chết chóc mà nhìn chằm chằm những Vô Giác Nhân phía đối diện chia của.
Lũ Vô Giác Nhân thấp hèn, đê tiện, đáng chết, dám lột sạch bọn họ, còn chia của ngay trước mặt bọn họ!
Nghiêm Mặc nhìn bọn Hậu Sư chia của, rất cạn lời. Số chiến sĩ Hữu Giác Nhân kéo tới có chừng hai trăm người, những Vô Giác Nhân ở đây cũng có chừng hai trăm người. Giày thì không phải ai cũng mang vừa, cũng không phải ai đều được chia đến.
Nhưng bọn Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí vì để công bằng nên dựa theo mức độ tham gia trận đánh vừa rồi mà phát cho một vài người một chiếc giày. Nếu không phải vũ khí không thể bẻ đôi thì chắc bọn họ cũng làm như vậy.
Được rồi, so với quần áo và cốt giáp mà nói, hình như bọn Hậu Sư thích loại giày da cao đến mắt cá chân có thể leo núi và bảo vệ chân cùng với vũ khí có tính sát thương lớn hơn. Mà có vài cốt giáp và vũ khí cần nguyên tinh kích hoạt, bọn họ lại không ngó đến, những cốt bảo này bọn họ đều nộp lên cho Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cảm thấy mình nhất định phải võ trang cho nhóm Vô Giác Nhân có lẽ trong tương lai sẽ là nhóm người trung thành với hắn nhất này, nhưng hiện giờ không phải thời điểm tính công, hắn chỉ có thể tạm chờ một chút.
Nghiêm Mặc cầm một viên nguyên tinh tệ cấp tám: “Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi hiến tế, nguyện xoa dịu lửa giận của những Hữu Giác Nhân này, nguyện cho tôi có thể đối thoại hoà bình với bọn họ trong vòng năm phút đồng hồ.”
Cũng không thể cứ vỗ mông mà đi như vậy, dù có đi thì cũng phải chiếm một cái lý đã.
Nghiêm Mặc buông tiếng thở dài, đi đến trước mặt những Hữu Giác Nhân đó.
Tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu vừa cảnh giác vừa thù hận gầm lên: “Tên ma vu mày! Mày muốn làm gì bọn tao?”
“Tôi không phải ma vu, tôi là tư tế đến từ thần điện của Tổ Thần, người tôi phụng dưỡng là Tổ Thần Bàn Cổ – Sáng Thế Thần của thế giới này. Hữu Giác Nhân, Tổ Thần khoan dung độ lượng, nhưng anh cũng không thể bôi nhọ Tổ Thần như vậy. Có lẽ Tổ Thần sẽ không trừng phạt anh, nhưng Bàn A Thần của các anh chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Mày nói láo! Bàn A Thần là vị thần duy nhất, từ đâu ra… A a!” Tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu sợ đến mức đồng tử phóng đại, miệng gã ta đột nhiên ngậm lại không thể nói chuyện.
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Xem đi, Bàn A Thần các anh đã trừng phạt anh vì tội bất kính với Tổ Thần đó, không thể tái phạm nữa nghe chưa?”
Rất nhiều Vô Giác Nhân đi qua cùng hắn lúc này đều chắp tay lại hô khẽ: “Tổ Thần tại thượng!” Chính mắt bọn họ nhìn thấy thần tích!
Tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu và những Hữu Giác Nhân khác vô cùng hoài nghi và sợ hãi, bọn họ không biết có phải thật sự là thần phạt không, nhưng có vài người muốn chửi ầm lên lại phát hiện mình không mở miệng được!
Nghiêm Mặc nhướng mày, hắn cũng rất ngạc nhiên vì uy lực của lời cầu nguyện vừa rồi. Ừm, đối thoại hoà bình, có người muốn cãi nhau, đương nhiên chỉ có thể câm miệng.
“Chư vị, các anh thật sự muốn không chết không ngừng với chúng tôi à? Đã tử thương nhiều người như vậy, các anh còn ngại chưa đủ hay sao?”
Tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu thiếu chút nữa mắng ra miệng, kẻ tử thương đều là người của bọn tao đấy! Đáng tiếc gã không thể to mồm mắng.
“Haizzz, tôi thật không rõ vì sao Hữu Giác Nhân các anh lại phải đuổi tận giết tuyệt chúng tôi như vậy? Dịch bệnh không phải do chúng tôi tạo ra, loại dịch bệnh này vào mùa hạ, mưa nhiều, môi trường sống dơ bẩn sẽ rất dễ phát sinh, dù không phải phát sinh dịch tả thì cũng sẽ phát sinh những dịch bệnh khác. Tôi nghĩ các anh đã xây thành được một thời gian dài như vậy, hẳn là trải qua nhiều dịch bệnh quy mô lớn đi.” Nghiêm Mặc bỏ thêm tinh thần lực vào lời nói của mình.
Tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu cười lạnh, nghĩ thầm: Để tao xem xem tên Mặc vu mày nói cái gì!
Nghiêm Mặc thiệt tình nói: “Với tôi mà nói, Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân đều giống nhau, đều là con dân của Tổ Thần. Cho nên khi thành Ô Càn các người tới tìm tôi, tôi chẳng những đưa vu dược đã được luyện chế ra, đồng thời, tôi còn giao cả phương thuốc, mà để trao đổi, tôi chỉ hy vọng thành Ô Càn các người có thể cho những Vô Giác Nhân đáng thương này một nơi cư trú. Để họ miễn ba mươi năm cung phụng, những điều đó chỉ để cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Trải qua lần dịch bệnh này, bọn họ đã hao hết tất cả tài sản, bởi vì có quá nhiều người chết, người bệnh, bọn họ đã hết sức rồi, không thể đi săn nhiều dã thú hơn, cũng không thể đi hái nhiều loại hoa quả hơn. Nếu bắt bọn họ giao cung phụng thì có khác gì ép bọn họ đi tìm cái chết?”
Không biết có phải vì Nghiêm Mặc cho thêm tinh thần lực vào lời nói hay là vì tác dụng của lời cầu nguyện xoa dịu lửa giận của Hữu Giác Nhân vừa rồi, mà lời hắn nói lại làm một ít Hữu Giác Nhân phía đối diện có chút xúc động.
Vô Giác Nhân nghe xong những lời này thì rất cảm động, có vài người mở miệng nói: “Phải đó! Hữu Giác Nhân mấy người căn bản không xem chúng tôi là người, muốn giết thì giết, muốn thế nào thì thế ấy, các người, các người không sợ thần linh trừng phạt à!”
Thần linh sẽ không quan tâm tới sự sống chết của nhân loại, người có thể quyết định vận mệnh của mình chỉ có chính mình, thần linh chỉ giáng thiên tai để lọc rửa những kẻ chướng mắt hoặc sau khi kẻ đó chết. Nghiêm Mặc thầm nghĩ như vậy trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn thành khẩn nói với Hữu Giác Nhân:
“Nếu các anh không muốn những Vô Giác Nhân đó ở lại vùng phụ cận, tôi có thể dẫn họ rời đi. Nhưng vì sao lại muốn giết bọn họ? Bọn họ làm sai cái gì? Các anh nói chúng tôi là Ác Ma đến từ vực sâu, nếu chúng tôi thật sự là ác ma, vậy các anh bây giờ còn có thể sống nhiều người như vậy sao? Chiến sĩ của tôi cường đại như thế, nhưng anh ấy căn bản không xuống tay giết chết người nào trong các anh. Người của các anh đều ở đây, chỉ cần các anh cho nhóm Vô Giác Nhân này rời đi, không được ra tay với bọn họ, thì tôi sẽ trả hết người lại cho các anh.”
Nghiêm Mặc không gộp mình và nhóm Vô Giác Nhân này lại với nhau, nhóm Vô Giác Nhân nghe xong cũng không cảm thấy kỳ quái, trong suy nghĩ của bọn họ, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến là những người đặc biệt, tuy bọn họ không có sừng, nhưng bọn họ đại diện cho thần linh, là một sự tồn tại cao xa. Chỉ cần Nghiêm Mặc chịu giúp bọn họ, bọn họ đã vô cùng cảm kích rồi.
“Các anh tự nhìn đi, nhìn xem anh em của mình có ai chết không?”
Nghiêm Mặc vừa nói như vậy, đám Hữu Giác Nhân mới nhìn nhau, lúc này mới phát hiện, bọn họ vừa trải qua một cuộc đại chiến, nhưng lại không hề giảm bớt quân số? Những người rơi vào hố cũng đã bị quẳng ra. Mà những chiến sĩ thần giáp thì chỉ bị vây trong đầm lầy, tuy mỗi người chỉ lộ ra một cái đầu, nhưng hình như vẫn còn sống?
“Vừa rồi các anh muốn giết chúng tôi, chiến sĩ của tôi phản kháng, anh ấy vốn có thể giết sạch các người, nhưng lại không làm thế! Xin trở về nói cho thành chủ và Đại Vu thần điện của các người, chúng tôi và những Vô Giác Nhân khác đều không muốn chiến tranh, chúng tôi chỉ muốn có một nơi để mình làm tổ, có một địa vị bình đẳng với Hữu Giác Nhân, các người đừng có bức ép chúng tôi nữa.”
Nghiêm Mặc phát hiện ra từ sau khi mình làm thần côn, tài ăn nói đã càng ngày càng tốt, mấy câu thoại làm hắn buồn nôn kia bây giờ đã nói một cách trơn tru, không chút chướng ngại nào.
Giảng đạo xong, bây giờ tới cảnh hạ màn hoàn mỹ, cái gì gọi là hạ màn hoàn mỹ?
Chẳng phải mấy người nói tôi là ma vu sao? Vậy cho các người cảm nhận ma lực trị liệu của ma vu tôi đi.
Nghiêm Mặc bảo tất cả các Vô Giác Nhân lùi lại, nhờ Nguyên Chiến chuyển tất cả các tù binh Hữu Giác Nhân đến trước mặt.
Giả ngầu, là không cần thiết.
Chỉ tiếc không kịp thay trang phục, nhưng trọng điểm là hiệu quả chữa trị.
Khi Nghiêm Mặc nghĩ như vậy, hắn cũng bắt đầu sử dụng tinh thần lực khiến mình chậm rãi bay lên không.
Dưới chân hắn đột nhiên vang lên tiếng hít ngược thật mạnh.
“Lạy thần!”
Vô Giác Nhân lại quỳ xuống.
Trong số Hữu Giác Nhân cũng có không ít người bị ảnh hưởng lớn!
“Bàn A Thần tại thượng, hắn thật sự là ma vu ư?”
Nghiêm Mặc giao hai nắm tay trước ngực, đầu hơi cúi, hai mắt khép hờ, lơ lửng giữa không trung.
Hắn mặc áo vải thô, chân mang giày rơm. Diện mạo không quá kinh thế tuyệt tục, càng không xinh đẹp hay anh tuấn.
Nhưng dù là Vô Giác Nhân đang quỳ hay Hữu Giác Nhân bị bắt đều phải ngẩng đầu nhìn hắn, bao gồm cả Nguyên Chiến.
Chỉ thấy sau lưng cậu thiếu niên bình thường này xuất hiện một vòng sáng bảy sắc vô cùng rực rỡ!
Cậu thiếu niên vu giả như được cầu vồng bao phủ, toàn thân đều phát ra ánh sáng kỳ lạ khác thường.
Cậu thiếu niên há miệng, trên không trung vang lên tiếng ngâm như có thể thấm đượm vào linh hồn:
“Hỡi chúng thần chúng linh, xin hãy nghe lời cầu xin của tôi, tôi nguyện lấy sinh mệnh mình chia sẻ cho những sinh linh bị thương ở nơi này, nguyện cho chiến tranh không còn nữa, nguyện cho Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân có thể chung sống hoàn thuận trên cùng một mảnh đất…”