“Nhớ những điều tốt của em, nhớ rằng em xinh đẹp, nhớ rằng em nói chuyện rất ngọt ngào, nhớ em… giờ này phút này, đang ở trong vòng tay ôm chặt lấy anh. Anh cũng rất hạnh phúc, giống như đang ôm cả thế giới vào lòng, lại giống như cả thế giới đang ôm lấy anh, cho anh một cuộc sống mới ”
Giọng điệu của anh rất từ tổn, không nhanh không chậm, chầm chậm trôi đi, như một giai điệu cello du dương, khiến bao trái tim rung động.
Cô nghe, sống mũi cay cay, cảm động đến nỗi không biết phải làm gì. “Vậy thì em có phải đổi tên thành cả thế giới không?”
“Cái này thì không cần, tên đó nghe không hay, Hứa Trúc Linh nghe rất hay. Thành Trung… đào ngược trung thành, một vùng đất không có lòng trung thành thì sẽ suy tàn, khi mẹ đặt cho anh cái tên này đã dự báo tương lai của anh sẽ như thế nào rồi. Nhưng có làn gió mang theo hướng trúc của em thổi vào, mùa xuân trở lại nơi anh, khiến mọi vật đều được phục hồi. “
“Nói như vậy thì… chúng ta là trời sinh một cặp roi?”
“Mọi thứ đều có đôi có cặp. Trước đây anh không hẻ tin vào thần phật, không tin luân hồi, nhân quả. Nhưng từ khi ở bên em, anh nguyện tin tưởng tất cả, nguyện luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, kiếp sau anh sẽ tìm ra em sớm hơn, cho dù vẫn chênh lệch mười tuổi. Anh phải bắt em từ lúc còn là một đứa bé, khiến cho em phải phát triển theo hướng trở thành vợ của anh, khiến cho em muốn chạy cũng không thể chạy thoát “Tại sao anh lại mưu mô như vậy? Còn muốn nuôi vợ từ nhỏ cơ à?”
“Ừm, nếu anh biết em ở nhà họ Từ sớm hơn, thì chắc chắn anh sẽ đính hôn với em từ lúc em mới sinh ra.”
Anh nói một cách độc đoán. “Anh chắc rằng kiếp sau em sẽ không trẻ thành con trai chứ? Em còn định chiều chuộng anh đấy…”
“Không muốn”
“Tại sao? đổi thân phận cho nhau, sau đó trao đổi trải nghiệm…”
“Không được.”
Anh dứt khoát nói. “Giả dụ cũng không được?”
Cô cong môi: “Tại sao?”
“Không muốn”
Giọng nói của anh uể oải.
Đời này là một người đàn ông nên anh suy nghĩ trên lập trường của một người đàn ông chân chính, anh không muốn biến thành một người phụ nữ, bị Hứa Trúc Linh đè xuống dưới thân đâu. “Co…”
Hứa Trúc Linh hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, không nói nên lời.
Cái quái gì thế
Cô chết lặng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. “Cổ Thành Trung… anh không thể nghĩ ra việc gì đứng đắn một chút được sao?”
“Vừa nghĩ đến việc này, anh đã không muốn một chút nào!”
Anh lúng túng nói. “Vậy nếu em không muốn thì sao! Em đã phần nàn chưa?”
“Kiếp này em không có quyền chọn lựa, em là phụ nữ, anh là đàn ông, tất cả đều đã được định sản”
“Anh…” Hửa Trúc Linh can lời, thật sự là không có cách nào có thể thay đổi được nữa, bản thân cô cũng không thể đi chuyển giới rồi trở thành anh em tốt với
Cổ Thành Trung được đúng không?”
Cô nhắn cái mũi nhỏ lại, bất lực chịu thua “Nhắm mắt, đi ngủ mau!”
“Ừ, ngủ đi, anh ôm em.”
Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh chuẩn bị đi chợ mua thịt tươi và xương về đề hầm canh cho anh, nhân tiên mua một ít cá sống, trái cây tươi và rau quả, trở về làm món ngon cho anh ăn.
Nhưng Cổ Thành Trung không yên tâm để cô đi một mình, nhất quyết đi cùng cô.
Cô cũng sợ anh ở nhà một mình buồn chán nên dẫn anh đi cùng.
Hai người họ không lái xe mà cùng nhau đi bộ, mất 20 phút mới đến được chợ rau gần nhất.
Suốt dọc đường cô đầy anh, dù sao cũng đang là mùa thu, thời tiết không nóng lắm, ra ngoài không bồi kem chống nắng cũ không sao. Hai người vừa nói vừa cười, thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chợ rau. “Có món nào anh rất muốn ăn không?”
“Không, em làm món gì anh cũng thích ăn hết “Thôi, bỏ qua cho em.”
“Anh nói thật, anh chưa bao giờ nói dối em.”
“Sau này đừng để chủ An mua mấy loại rau hữu cơ nữa, bụng dạ của con người làm gì kén chọn đến mức đấy. Em thấy rau ở đây rất tươi, anh nhìn mạch máu ở xương đi, có thể nhìn thấy rất rõ “.
Cô biết nấu ăn, rất có hiểu biết về nguyên liệu nên dễ dàng nhận ra nguyên liệu nào còn tươi, nguyên liệu nào không
Nếu lấy số tiền mà chú An dùng để mua rau đi tiết kiệm thì số tiền trong thẻ ngân hàng của cô sẽ tăng lên rất nhiều. “Được, sau này anh sẽ nói với chủ ấy.”
Hứa Trúc Linh mua rau rất nhanh, mỗi lần cầm lấy rau đều nói cảm ơn.
Cô ngoan ngoãn dễ thương khiến người khác quý mến, bác hàng thịt thấy cô dễ thương nên còn cho cô thêm một khúc xương để hâm canh.
Cổ Thành Trung nhìn con dâu nhà mình khiến mọi người yêu mến như vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, cảm thấy rất tự hào.
Hứa Trúc Linh đang trả tiền, không ngờ phía sau có tiếng còi xe máy vang lên.
Một ông chủ đang lái xe, phía sau để một cái rổ lớn dựng đầy trứng.
Cổ Thành Trung ngồi trên xe lăn, chiếm diện tích hơn người bình thường rất nhiều.
Hơn nữa bây giờ là chín giờ sáng, chợ rau có rất đông.
Cho dù chiếc xe máy đó có giảm tốc độ thì vẫn bị mắc kẹt ở đây, thân xe nghiêng sang một bên, toàn bộ số trứng trong rổ rơi ra ngoài. Hứa Trúc Linh vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc xe chuẩn bị đổ về phía Cổ Thành Trung, cô nhanh chóng kéo xe lăn sang một bên.