Hắn trở nên chu đáo như vậy từ khi nào vậy? Trước kia không phải đều là châm chọc khiêu khích cô, ước gì có thể dùng lời nói xỉa xói chết cô sao?
Hắn quan tâm cô từ khi nào vậy?
Ôn Hủ Hủ càng cảm thấy chuyện này rất kinh hãi.
Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng cô vẫn rất hạnh phúc sau khi nghe thấy điều đó.
Vì thế cô cẩn thận xác nhận một chút, phát hiện hắn thật sự chỉ xuống tay với chén cơm kia, không hề đụng vào thứ khác, cô lập tức bưng tô canh cô muốn ăn đến trước mặt mình.
Hoắc Tư Tước: “…”
Ngu ngốc!
Hai người ăn được một lúc, bầu không khí xấu hổ vừa rồi trôi qua, sau đó bắt đầu đối thoại bình thường.
“Bọn trẻ ở nhà thế nào?”
“Vẫn tốt, cô không có ở đây, bọn chúng đều rất nghe lời tôi.”
Hoắc Tư Tước vừa ăn, vừa thuận miệng nói.
Ba đứa nhỏ này hai ngày nay quả thật coi như nghe lời, tuy bọn chúng vẫn luôn lo lắng cho mẹ, nhưng từ khi hắn bảo đảm với bọn chúng ngoan ngoãn thì nhất định sẽ mang mẹ hoàn hảo trở về.
Ôn Hủ Hủ liền ngừng lại: “Nhược Nhược cũng nghe lời sao? Con bé có làm anh không vui không?”
“Con nhóc kia?” Người đàn ông đang vùi đầu ăn, quả nhiên nhíu mày lại
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy lòng có chút hồi hộp.
“Sao vậy? Con bé không vâng lời sao? Anh đừng tức giận, nó từ nhỏ đã được chiều hư, anh kiên nhẫn dỗ dành nó hơn chút, nó rất ngoan.”
Ôn Hủ Hủ thật ra rất muốn nói với người này nhất định phải đối xử tốt với Nhược Nhược.
Bởi vì đó cũng là con gái hắn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không ra được lời này, cô lo lắng nếu nói vào lúc này thì hắn nhất định sẽ nghi ngờ.
Còn nữa, cô đột nhiên nói cho hắn biết, Nhược Nhược cũng là con của hắn, chỉ sợ hắn sẽ không tin, cho rằng đó nhất định lại là cô có âm mưu khác.