Vô số tử khí nhất thời tràn ngập khắp tòa hàn nguyên, khiến hàn khí xung quanh càng tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Mọi người đều cảm nhận được sát ý và sự phẫn nộ nồng đậm trong luồng tử khí đó.
Hàn Phong cũng có chút kinh ngạc, mặc dù trước khi đến đây có nghe Triệu Vô Cực nhắc đến xích mích của hắn với Diệp Võ Hoàng, nhưng không ngờ Diệp Võ Hoàng nhìn thấy Triệu Vô Cực xong lại phản ứng mạnh như vậy.
Rõ ràng, mối quan hệ giữa họ còn căng thẳng hơn cả Hàn Phong tưởng tượng.
Nghe những gì Diệp Võ Hoàng nói lúc nãy, Hàn Phong đoán một ngàn năm qua Diệp Võ Hoàng chịu không ít ấm ức dưới tay Triệu Vô Cực, nếu không biểu hiện đâu có phẫn nộ như vậy.
Sau đó, Hàn Phong chợt nghĩ, Diệp Võ Hoàng nín nhịn một ngàn năm, không chỉ đơn giản vì tích cách của hắn mà một phần nguyên nhân trong đó cũng có liên quan đến Triệu Vô Cực. Chỉ có điều mọi chuyện cụ thể ra sao, chỉ hai người họ mới biết được.
Nhưng, lúc nãy vô số tử khí đang không ngừng trào ra, những người có mặt trừ hai mươi mấy thiên giai cường giả, còn có một tốp địa giai đệ tử đi theo nữa.
Mặc dù nói trận chiến giữa các thiên giai, địa giai căn bản không thể can thiệp, nhưng Võ hoàng điện đâu chỉ có mỗi thiên giai cường giả, điểm đáng sợ của Võ hoàng điện là, trong tay Diệp Võ Hoàng có một số lượng lớn địa giai cao thủ. Mặc dù những địa giai cao thủ này dùng bí pháp để nâng cao tu vi, rất ảnh hưởng đến chuyện tu hành sau này, nhưng đối với Hàn Phong mà nói, cũng vô cùng nan giải.
Cảm nhận luồng tử khí không ngừng tăng cường, phần lớn địa giai võ giả bên Hàn Phong không khỏi lùi lại phía sau.
Triệu Vô Cực thấy tình hình phát triển như vậy, không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, khí tức cường đại thuộc về thiên giai bát phẩm trong nháy mắt từ cơ thể phát ra ngoài.
Hai luồng khí thế ngỗ ngược sản sinh va đập dữ dội trước Băng Cung, tạo nên một tia hoa lửa giữa bầu không khí tràn ngập hàn lưu.
Tử khí mà Diệp Võ Hoàng tán phát ra bị Triệu Vô Cực nhanh chóng đẩy lùi.
Không lâu sau, hai đường khí tức lại hình thành nên thế giằng co, khí tức của hai người vẫn không ngừng tăng lên, không bên nào chịu thua bên nào.
Những người có mặt bị hai luồng khí thế đó làm cho không thể động đậy.
Lúc này, bọn Đoạn Bác Minh mới phát hiện, thì ra vị lão giả luôn xuất hiện mờ nhạt bên cạnh Hàn Phong lại có thực lực cường đại đến vậy.
Những kẻ tự nhận là cường giả như chúng, thực sự không theo kịp.
Tần Lâu Lâu Chủ Phó Tùng bên cạnh cảm khái nói:
– Vốn cứ tưởng Huyền Thiên Tông có được một thiên tài ngàn năm có một như Hàn Phong đã là quý lắm rồi, không ngờ bây giờ còn xuất hiện thêm một nhân vật phi phàm nữa.
Hồng Dịch bên cạnh cũng đang chăm chú quan sát Triệu Vô Cực, hai mắt bỗng nhiên lóe lên một tia thân thiết. Đối với một kẻ ngu ngốc coi vũ lực là thước đo duy nhất mà nói, sức mạnh cường đại mà Triệu Vô Cực thể hiện đã hoàn toàn thuyết phục được hắn.
Hồng Dịch biết, với tư chất của mình, dù có cho hắn bao nhiêu thời gian cũng không thể đạt tới trình độ như Triệu Vô Cực.
Trong lòng không khỏi thở dài, nói:
– Huyền Thiên Tông có được một nhân vật như vậy thì còn lo lắng gì nữa. Thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Những lời Hồng Dịch nói nhận được sự đồng cảm của hầu hết cường giả xung quanh. Nếu như tông môn của họ cũng xuất hiện một tuyệt thế cường giả như vậy, với thực lực vốn có, có lẽ bây giờ còn làm tốt hơn Huyền Thiên Tông rất nhiều lần.
Đáng tiếc, cho dù họ có nghĩ thế nào thì tất cả cũng chỉ là tưởng tượng, một tuyệt thế cường giả như vậy, đâu phải ai cũng có được.
Lúc này, hai đường khí thế ngỗ ngược không ngừng đối kháng giữa không trung, Diệp Võ Giả đang ẩn nấp trong Băng Cung thấy tử khí của mình không thể đột phá được khí thế của Triệu Vô Cực, cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lên tiếng nói:
– Triệu Vô Cực, một ngàn năm thời gian, xem ra với ngươi không phải lãng phí, thiên giai bát phẩm, quả nhiên không phụ tên tuổi của ngươi.
– Diệp Võ Hoàng. Ta có được thành tựu hôm nay cũng là nhờ ngươi ban cho.
Triệu Vô Cực lạnh lùng đáp trả.
Diệp Võ Hoàng nghe vậy, cười lớn một tiếng, tiếp tục nói:
– Không sai, ta thiên tính vạn tính, nhưng lại để lọt một tên phế vật không biết tu luyện đấu khí như ngươi.
– Một ngàn năm qua, ngươi có hối hận không!
Triệu Vô Cực xem ra cũng rất hận Diệp Võ Hoàng, ngữ khí đầy vẻ châm chọc khiêu khích.
Nghe vậy, Diệp Võ Hoàng chỉ cười lạnh, ngữ khí mang chút tự kiêu, nói:
– Đương nhiên, kế sách mà ta phải mất mười năm mới có thể vạch ra, chỉ một cử động là có thể san bằng cả một đại đế quốc, vốn dĩ muốn để ngươi nếm thử mùi vị nước mất nhà tan, không ngờ cuối cùng lại cho tên phế vật ngươi cơ hội lãnh ngộ tâm pháp, khiến Võ Hoàng ta làm gì cũng bị cản trở, mọi chuyện đều là sơ suất do ta.
Dừng lại một lúc, Diệp Võ Hoàng đột nhiên dùng ngữ khí vô cùng ghen ghét, gằn giọng nói:
– Sao ông trời lại bất công như vậy, từ lớn đến nhỏ, dù ta nỗ lực thế nào cũng không hơn được ngươi. Vốn tưởng cuối cùng có thể áp đảo ngươi trên phương diện đấu khí, không ngờ đến cuối cùng lại bị ngươi lật ngược, chuyển thành giúp đỡ ngươi!
Triệu Vô Cực nghe thấy hận ý nồng đậm trong ngữ khí của Diệp Võ Hoàng, không khỏi lên tiếng thở dài, chầm chậm nói:
– Ta chưa từng muốn so bì với ngươi, chỉ có ngươi quá cố chấp, luôn hiểu lầm ta, đây là kết quả mà ngươi tự mình chuốc lấy.
– Đừng có đứng đấy nói lời châm chọc, từ lúc ngươi sinh ra đã được vô số hào quang bao phủ, có gia tộc cường đại bảo vệ ngươi, mỗi ngày ngươi được bao bọc bởi những lời tán dương khen thưởng cho dù trên phương diện võ lực, ngươi chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện đấu khí.
Dừng lại một chút, Diệp Võ Hoàng nói tiếp:
– Còn ta mỗi ngày phải sống cuộc sống tủi nhục, suýt chút nữa thì chết dưới tay lão già đó. Cuộc sống không biết đến mặt trời đó, một hoàng tử như ngươi làm sao hiểu được. Nếu như không có sự nhẫn nhịn và trí tuệ của mình, một ngàn năm trước ta đã sớm biến thành đống xương trắng rồi. Ta tự thề với mình, sẽ có một ngày, ta đứng trên đỉnh thế giới, khiến tất cả mọi người phải ngước mắt nhìn ta, khiến tất cả mọi người phải thần phục ta, đây là lúc ta hoàn thành bước thứ nhất ước mơ, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản được ta!
Triệu Vô Cực nhíu mày, nghe những lời mà người bạn thời thơ ấu này vừa nói, ông biết hắn quá cố chấp, sự cố chấp này qua một ngàn năm, đã ăn sâu vào trong xương hắn, khiến tích cách của hắn trở nên méo mó một cách nghiêm trọng.
Đối diện với một kẻ vừa điên cuồng vừa có tính cách méo mó, Triệu Vô Cực hiểu mình nói gì cũng vô dụng, nên không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng:
– Tình bạn của chúng ta sớm đã kết thúc trong trận đấu một ngàn năm trước rồi, hôm nay chúng ta phải đấu đến cùng.
– Ha ha! Nói đúng lắm, giữa chúng ta chẳng còn tình nghĩa gì nữa cả, nếu có chỉ là thù hận mà thôi.
Diệp Võ Hoàng điên cuồng cười nói,
– Nhưng, ngươi muốn động thủ với ta, thì phải xem ngươi có khả năng ấy không đã, hãy xem những người này là ai!
Diệp Võ Hoàng vừa dứt lời, Băng Cung vốn đã rất tàn tạ đột nhiên rung động.
Chỉ thấy cường quang lóe lên khiên mọi người không thể nhìn thấy gì.
Đợi cường quang biến mất, mọi người mới nhìn rõ sự biến hóa trước mặt.
Không biết từ lúc nào, phía trước Băng Cung vốn không có gì lại xuất hiện vô số bóng người.
Hàn Phong vừa mới nhìn thấy, trong lòng lập tức chấn động dữ dội.
Trước mặt hắn là hơn mười người đang bị trói lên những cái cột trụ màu đen kì quái, hơn nữa vẻ mặt còn rất đau khổ, tứ chi của họ bị buộc bởi những cái vòng sắt cũng màu đen, vòng sắt ghim chặt thân thể họ lên cột trụ, khiến họ không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cơ thể họ bị đóng bởi những vật dài nhọn và vật dài nhọn ấy xuyên qua chính giữa ngực họ.
Điều khiến người ta cảm thấy kì lạ là mười mấy người đều không chết, thậm chí một giọt máu cũng không chảy.
Nhìn bộ dạng của họ, Hàn Phong ngoài ngạc nhiên ra còn cảm thấy rất phẫn nộ trước hành động của Diệp Võ Hoàng.
Khuôn mặt của họ trên cơ bản Hàn Phong đều nhận ra, là các vị tộc trưởng đến từ tứ các, và người ở giữa chính là các chủ Băng Tuyết Các, cũng là sư tôn Mộ Tuyết của Đường Vũ Nhu.
Mộ Tuyết thần tình ủ rũ, sắc mặt trắng bệch, y phục trên người nhàu nhĩ, những vết máu khiến bộ y phục vốn có màu trắng tuyết bị nhuộm triệt để thành màu đỏ.
Bộ dạng hết sức thảm hại.
Xét công hay tư, Mộ Tuyết đối với Hàn Phong mà nói vô cùng quan trọng.
Về công, Mộ Tuyết thân là các chủ Băng Tuyết Các, là bạn hữu của Huyền Thiên Tông, bây giờ nị người ta sỉ nhục như vậy, đối với Huyền Thiên Tông mà nói, chẳng khác gì công khai khiêu chiến. Nếu như hôm nay không thể ứng cứu, chỉ sợ sau này không còn ai đứng về phía hoàng thất và Huyền Thiên Tông nữa.
Biết đâu đây lại chính là mục đích của Võ Hoàng điện.
Còn về tư, với mối quan hệ của hắn và Đường Vũ Nhu, Mộ Tuyết là sư tôn của Đường Vũ Nhu, bất luận thế nào, Hàn Phong cũng phải nghĩ cách cứu bà ta.
Bất luận thế nào, trận đại chiến hôm nay là khó tránh.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 461: Ghen ghét Diệp Võ Hoàng