Sở Vân gật đầu hạ lệnh. Tuy rằng Vũ Đại Đầu dũng mãnh, nhưng sốc nổi. Nếu như phối hợp với Thỏ Tướng Quân nhát gan cẩn thận, quả thực rất phù hợp.
– Thiếu chủ…
Thỏ Tướng Quân nghe vậy, nhất thời toàn thân run lên, khóc không ra nước mắt.
– Sao hả?
Sở Vân trừng mắt nhìn hắn. Ngay lập tức hắn im bặt, không dám nói gì thêm nữa. Sau cùng hắn cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, theo Vũ Đại Đầu tới điểm binh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khoảng chừng ba canh giờ sau, có một lính thông tin chạy tới, kích động mà bẩm bảo:
– Chiến thắng! Chiến thắng! Quân ta đã tập kích Mộc Lâm đảo thành công, giết được mấy nghìn quân địch, chiếm được vô số lương thảo. Hai vị tướng quân đang trên đường trở về.
– Ha ha ha! Đây chính là sự thực? Từ trước tới nay, chưa bao giờ tập kích thành công. Lúc này, rốt cục đã thành công rồi!
– Quả nhiên toán sư rất lợi hại.
Tin chiến thắng truyền về, nhất thời các tướng lĩnh hô vang như sấm dậy, tinh thần vô cùng phấn khởi. Có người vui vẻ quá mức, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tất cả mọi người đều nhìn Dịch Yên với con mắt khác.
Vốn còn ngờ vực, giờ đây đã biến mất vô tung, trong lòng cảm thấy vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ. Quả thực Dịch Yên đã dùng bản lĩnh của chính mình để chinh phục mọi người ở đây.
Dịch Yêu khẽ cười, vừa ngừng tính, bỗng nhiên biến sắc nói:
– Không được! Nếu như tiếp tục hành quân sẽ có đại hung. Nhưng hướng tây bắc lại đại cát đại lợi.
– Phía tây bắc có ba tòa hải đảo, vùng biển nơi đó rộng lớn, cần phải mất gấp đôi thời gian mới có thể trở về a.
Lão Hồng Thương vuốt vuốt râu, do dự nói.
– Mau chóng truyền lệnh hai vị tướng quân Vũ Đại Đầu và Bạch Miễn lập tức phải đổi hướng đi, rút về phía tây bắc.
Sở Vân nhanh chóng hạ lệnh.
– Vâng.
Lính thông tin liền khom người cáo lui.
Sau bốn ngày, Vũ Đại Đầu dẫn theo hạm đội gấp ba lần so với lúc xuất phát, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt quay lại bến tàu.
– Lần này đã thu hoạch được rất nhiều! Trên đảo Mộc Lâm vừa mới mang về một lượng lớn quân trang và vật tư, trong đó có ba mươi chiến hạm, toàn bộ đã bị ta cướp về. Những gì không mang theo được đều bị thiêu hủy! Lúc này, có lẽ Trinh Hữu Tài kia tức giận tới mức giậm chân bình bịch!
Đứng trên mũi thuyền, Vũ Đại Đầu lớn giọng nói.
Thỏ Tướng Quân thì hoàn toàn trái ngược, trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại vẻ khiếp sợ, giọng nói run run:
– May mà thay đổi tuyến đường kịp thời. Bằng không đã rơi vào vòng vây của đối phương. Các vị, thiếu chút nữa ta đã không còn gặp lại các vị!
– Tốt, Dịch Yên cô nương thật không hổ là nữ trung hào kiệt, không hề thua kém đứng mày râu!
Thư Thiên Hào mừng rỡ nói.
– Có Dịch Yên cô nương tương trợ, rốt cục chúng ta hoàn toàn có thể triển khai tác chiến.
– Đúng vậy, mấy ngày này quả thực khó chịu.
Đám võ tướng phấn khởi nói chuyện với nhau, xua tan đi mọi áp lực và lo lắng.
Sở Vân lại lắc đầu, cảm thấy tình thế vẫn còn muôn vàn khó khăn:
– Hiện tại, tập kích bất ngờ thành công là vì đối phương không ngờ chúng ta cũng có toán sư. Trên đường rút lui, đối phương đã phái quân đội chặn hậu, bất quá chúng ta lẩn tránh được mà thôi. Các vị không nên quá lạc quan, còn rất nhiều trận đánh ác liệt phía trước.
Sở Vân không hề kiêng dè, lập tức đổ một gáo nước lạnh lên đầu các tướng lĩnh.
Các tướng lĩnh đều lúng túng không nói lên lời. Bởi vì Sở Vân chiếm một địa vị rất quan trọng trong lòng bọn họ, lời nói ra rất có trọng lượng.
– Đúng vậy. Lúc này đây, chúng ta đánh bất ngờ chiếm được tiện nghi. Ta vừa mới phát hiện, toán sư của đối phương đã bày thế trận, có thể thay đổi toàn bộ cục diện. Chỉ dựa vào điểm ấy, ta đã không bằng hắn. Có thể giúp mọi người che đậy huyền cơ, không để tiết lộ việc quân cơ đã vượt quá sức của ta. Nếu như tính tổng thể, ta vẫn thua kém đối phương một bậc.
Dịch Yên nói, xác thực lại lời nhắc nhở của Sở Vân là hoàn toàn có cơ sở.