Thác Bạt Nghi bình tĩnh nói “Tố Quân đã có thai rồi”
Yến Phi thất thanh hỏi “Cái gì?”
Thác Bạt Nghi nhắc lại “Tố Quân đã mang thai hài tử của ta rồi”
Yến Phi vui mừng “Chúc mừng ngươi!”
Thác Bạt Nghi lắc đầu cười khổ “Trong thời buổi sáng nắng chiều mưa thế này, còn có gì hay mà chúc mừng nữa? ta sợ nhất là mình không thể làm hết trách nhiệm làm cha”
Yến Phi ngạc nhiên nhìn hắn hỏi “Chừng hư ngươi rất lo lắng? tại sao lại bi quan như thế?”
Thác Bạt Nghi đáp “Ta chỉ nghĩ đến hiện thực. Một khi đại quân Mộ Dung Thuỳ phát động thì ta sẽ phải đến chiến trường, sinh tử khó đoán. Khi hài tử ra đời, ta có thể ở bên Tố Quân hay không vẫn chưa biết được”
Yến Phi thầm nhủ phải chăng mình đã quá lạc quan?
Thác Bạt Nghi tiếp “Ta không muốn để Tố Quân ở lại Biên Hoang tập, nhưng hiện giờ trong thiên hạ này làm gì có chỗ nào là an lạc”
Yến Phi gật đầu “Phương bắc đã sớm loạn thành một cục rồi. Phương nam cũng đại loạn đến nơi. Xem ra thì chỉ có Biên Hoang tập là một nơi thái bình mà thôi”
Thác Bạt Nghi than “Trải qua hai lần thất hãm, ai dám bảo đảm sự an toàn của Biên Hoang tập? Biên Hoang tập đã trở thành một nơi mà người dùng binh cần phải chiếm bằng được. Chiến hoả bất cứ lúc nào cũng có thể lan đến đây, ta lại có thể không có mặt ở đây, làm sao có thể yên tâm được?”
Yến Phi trong lòng chợt động, nói “Ta nghĩ tới một địa phương rất tốt có thể an trí Tố Quân. Tưởng là nơi nguy hiểm, thật ra lại an toàn”
Thác Bạt Nghi ngạc nhiên hỏi “Lại có một nơi như thế ư?”
Yến Phi đáp “Ngươi đã từng nghe qua cái tên Thôi Hoành chưa?”
Thác Bạt Nghi đáp “Đương nhiên là nghe rồi. Ngươi đích thân tiến cử hắn cho Tộc chủ, hắn cũng đang được Tộc chủ trọng dụng”
Yến Phi nói “Thôi gia bảo của hắn nằm ở phương bắc. Thôi gia đệ tử dưới sự khổ tâm huấn luyện của Thôi Hoành, người nào cũng tinh thông võ nghệ, lại có thạch bảo quy mô to lớn, có sức phòng thủ rất mạnh, bốn phía là đồng bằng và sông ngòi, gần đó không có toà thành nào. Tuy ở trong phạm vi thế lực của người Yến, nhưng lại có thể tự cấp tự túc, giữ được độc lập. Lúc này, Mộ Dung Thuỳ không rảnh để quan tâm đến đó thì đó chính là nơi lý tưởng để an trí Tố Quân. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể cùng ngươi lên đường đưa Tố Quân đến đó. Vậy thì ngươi có thể yên tâm rồi. Khi hài tử ra đời, ngươi đến đó cũng tiện”
Thác Bạt Nghi động tâm “Để ta thương lượng với Tố Quân rồi sẽ trả lời ngươi” Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Lúc này, Cao Ngạn chạy tới, ngồi vào giữa hai người, hưng phấn nói “Tên gia hoả Hướng Vũ Điền đến Thiên Lý Mã Dịch quán lấy một gian sương phòng. Sau khi vào phòng thì hắn không hề ló mặt ra nữa. Tên tiểu tử này quả là gan to bằng trời”
Yến Phi nói “Y không đến để làm loạn đâu nên không hề liên quan đến việc gan to hay nhỏ cả”
Cao Ngạn hỏi “Ngươi tin y đến thế ư? người này hành sự khó đoán. Có y trong tập thì ta không còn cảm giác an toàn nữa”
Thác Bạt Nghi cười “Chỗ an toàn nhất là bên cạnh Yến Phi”
Đoạn hắn đứng lên, vỗ vỗ vai Cao Ngạn rồi bỏ đi.
Cao Ngạn đưa mắt nhìn vò Tuyết Giản Hương, lập tức hai mắt sáng bừng lên. Gã không hề khách khí cầm vò rượu lên, lắc lắc nói “Vẫn còn một chút. Ối! Mẹ ta ơi! chỉ còn non nửa vò. Đi! Chúng ta uống một chén. Có chút hơi rượu rồi nói chuyện sẽ sảng khoái hơn”
Yến Phi nhíu mày “Ngươi phải chăng lại nói chuyện Tiểu Bạch Nhạn của ngươi?”
Cao Ngạn trừng mắt, làm như đương nhiên nói “Không nói về Tiểu Bạch Nhạn thì còn chuyện gì hay mà nói nữa. ngươi nhẫn tâm nhìn cô gia quả nhân thê thảm sống cô đơn qua ngày đoạn tháng ư?”
Yến Phi cười khổ không biết nói gì.
Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam về đến sào huyệt bí mật thì trời đã tối. Lão Thủ chặn đường hai người bên ngoài thôn nói “Nguỵ Vịnh Chi đến rồi, đang ở trong phòng chờ Lưu gia”
Lão Thủ lại tiếp “Âm gia và Tống gia đến Trường Xà đảo đón Đại tiểu thư rồi. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì sớm mai họ sẽ về tới”
Đồ Phụng Tam vỗ vỗ vai Lưu Dụ, thấp giọng “Cẩn thận đấy”
Lưu Dụ hiểu rõ ý hắn muốn đề tỉnh mình cần phải bảo lưu đối với những lời Nguỵ Vịnh Chi nói. Gã gật đầu đáp ứng, rồi theo hướng dẫn của lão Thủ đi đến căn phòng mà Nguỵ Vịnh Chi đang chờ. Trong lòng gã bất chợt lại nghĩ về Hà Vô Kỵ.
Vào lúc gã khó khăn nhất thì Hà Vô Kỵ bỏ gã. Lưu Dụ tuy bất mãn, nhưng không hề hận hắn vì gã hiểu hoàn cảnh của hắn, minh bạch chỗ khó khăn của hắn. Ở một mức độ nào đó thì Hà Vô Kỵ vẫn còn tình nghĩa đối với gã. Ít nhất thì Hà Vô Kỵ không hề bán đứng gã. Nếu không, tối nay Nguỵ Vịnh Chi không thể đợi gã ở trong phòng được. Hà Vô Kỵ là thành phần trung tâm trong nhóm của gã ở Bắc Phủ Binh, biết rõ quan hệ giữa gã và Nguỵ Vịnh Chi. Chỉ cần hắn tiết lộ quan hệ giữa gã và Nguỵ Vịnh Chi với Lưu Lao Chi thì Nguỵ Vịnh Chi khẳng định là mất mạng.
Lưu Dụ đóng cửa lại. Nguỵ Vịnh Chi đang ngồi trên ghế chờ gã đã lâu, vội vàng đứng lên, vui mừng nói “Thật không tưởng nổi ngươi lại đến tiền tuyến”
Lưu Dụ đưa tay ra nắm chặt tay hắn, nói giọng quan thiết “Ngươi gầy đi nhiều rồi!”
Nguỵ Vịnh Chi cười khổ “Chỉ tức giận không thôi cũng đã phải gầy rồi, hơn nữa ba ngày vừa qua cộng lại cũng chỉ ngủ được không quá ba thời thần. Ta cũng không phải là người đúc bằng sắt thép như ngươi. Bớt nói lời thừa đi. Lần này tiểu Lưu gia đến đây phải chăng là chuẩn bị làm ăn lớn?”
Lưu Dụ dẫn gã đến một bên, ngồi xuống rồi mới bỏ tay hắn ra, cười nhẹ “Vịnh Chi thấy ta có cơ hội sao?”
Nguỵ Vịnh Chi cười “Nếu thay tiểu Lưu gia ngươi là người khác thì ta sẽ khuyên ngươi lập tức chạy được càng xa càng tốt, nhưng tiểu Lưu gia ngươi sao lại giống thế được? ngươi đã dám đến đây, khẳng định là đã có kế hoạch chu toàn. Bản thân ngươi có thể còn chưa biết, nhưng người bội phục ngươi trong quân đội càng lúc càng nhiều, ai cũng cho rằng ngươi là một Huyền soái thứ hai, chỉ có ngươi mới có thể lãnh đạo bọn ta đi đến thắng lợi. Hà hà! Tình hình như thế nào?”
Lưu Dụ ung dung đáp “Vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông”
Nguỵ Vịnh Chi vô cùng vui mừng “Rốt cuộc thì còn thiếu cái gì đây?”
Lưu Dụ vui vẻ đáp “Đương nhiên là vì còn thiếu ngươi rồi!”
Nguỵ Vịnh Chi vui mừng ra mặt, nói “Có bất cứ chuyện gì, tiểu Lưu gia cứ phân phó. Nguỵ Vịnh Chi ta dù gan não đầy đất cũng sẽ vì tiểu Lưu gia mà làm cho thoả đáng”
Lưu Dụ bật cười “Không cần nói nghiêm trọng thế. Mọi người đều là huynh đệ, ta làm sao lại khiến ngươi phải tráng liệt ra đi? trước tiên để ta nói về đại kế của bọn ta cho ngươi biết đã”
Nguỵ Vịnh Chi vội nói “Ngàn vạn lần đừng có nói toàn bộ kế hoạch cho ta biết, chỉ cần cho ta biết cần phải làm gì và như thế nào là được. tên gian tặc Lưu Lao Chi để ý ta rất dữ, không phải vì lão biết quan hệ của ta với ngươi, mà là vì ta từng theo Tôn gia”
Sắc mặt Lưu Dụ trầm xuống hỏi “Tình hình Tôn gia thế nào?”
Nguỵ Vịnh Chi đáp “Không ai biết hết. Điểm tốt duy nhất là Lưu Lao Chi điều Tôn gia đến thành trấn rất xa cho lão ngồi chơi xơi nước ở đấy”
Lưu Dụ trầm ngâm một lúc rồi hỏi “Tình hình hiện nay của quân viễn chinh thế nào?”
Nguỵ Vịnh Chi đáp “Nhìn bề ngoài thì quân viễn chinh khí thế như mặt trời. Trước hết là thế như chẻ tre đoạt lấy hai thành Ngô Quận và Gia Hưng, khống chế đường thuỷ đến Cối Kê, rồi hai cánh quân thuỷ lục hội sư, đánh hạ Hải Diêm, thanh thế nhất thời không có ai hơn. Nhưng người biết binh tình thì đều biết đến lúc này, đại quân chủ lực của Thiên Sư quân vẫn tránh không giao phong với quân ta. Vậy mà bên ta vẫn tổn thất gần hai ngàn người, bị thương gần năm ngàn. Đó tuyệtkhông phải là thành tích tốt. Nói cho cùng thì đều là do Tạ Diễm muốn lập công lớn nên tiến quân quá gấp làm chiến tuyến mở rộng quá nhanh mà lão căn bản không có bản lĩnh điều khiển một lực lượng quân lớn như vậy”
Lưu Dụ nhíu mày “Chu Tự không hề dùng lời trung ngôn khuyên lão sao?”
Nguỵ Vịnh Chi mắng lớn “Tạ Diễm mà nghe lời người khác sao? Hơn nữa, lão luôn không coi trọng Chu Tự từng đầu hàng Phù Kiên, cho rằng hắn đã mất khí tiết danh sỹ khả sát bất khả nhục. Lão lại cho rằng mình như là Huyền soái, Thiên Sư quân bị uy vọng của lão làm khiếp sợ, nghe tiếng đã chạy nên lão càng không để những lời trung ngôn vào tai”
Lưu Dụ nói “Cách nhìn của Lưu Lao Chi không sơ hở như Tạ Diễm đâu”
Nguỵ Vịnh Chi chán nản đáp “Việc Lưu Lao Chi không có lòng tốt đối với Tạ Diễm là việc người qua đường đều biết, chỉ có một mình Tạ Diễm là không biết mà thôi. Bề ngoài thì Lưu Lao Chi rất cung kính đối với Tạ Diễm, nhưng thật ra trong lòng Lưu Lao Chi đang suy nghĩ gì thì không ai biết được”
Lưu Dụ hỏi “Tạ Diễm bao giờ thì tấn công Cối Kê?”
Nguỵ Vịnh Chi đáp “Đó là chuyện trong vòng hai, ba ngày tới. Sao lại có người ngu xuẩn đến thế. Trận cước chưa ổn định đã thâm nhập với địa bàn mà thế lực địch nhân mạnh nhất. Hiện giờ dân chúng ở một dải Cối Kê nếu không phải là tín đồ của Thiên Sư quân thì cũng là người ủng hộ chúng. Đoạt được vài toà thành trì thì có ý nghĩa gì? Khi Thiên Sư quân phản công toàn diện thì Tạ Diễm sẽ biết tư vị của nó thế nào. Điều làm người ta phẫn nộ nhất là nếu như lão muốn chết thì không ai ngăn cản lão, nhưng lão không nên bắt người khác phải chết theo lão”
Lưu Dụ hỏi “Người có suy nghĩ như ngươi nhiều hay ít?”
Nguỵ Vịnh Chi cười khổ “Quân lệnh như sơn, ta làm sao dám thảo luận với những người khác? nếu bị tố cáo thì ta sẽ bị định tội làm rối loạn quân tâm, khẳng định sẽ bị xử trảm tại chỗ. Lưu Lao Chi làm sao chịu bỏ qua cơ hội?”
Hắn lại than “Ta có thể làm gì cho tiểu Lưu gia?”
Lưu Dụ đáp “Ta muốn bí mật gặp gỡ với Chu Tự”
Nguỵ Vịnh Chi lộ vẻ khó khăn, nói “Chỉ sợ việc đó rất khó. Chu Tự đã theo Tạ Diễm đến Cối Kê. Bản thân ta là tướng lĩnh hạ thuộc của Lưu Lao Chi, thực không có cách gì tiếp xúc với Chu Tự được”
Lòng Lưu Dụ trầm hẳn xuống, thầm nghĩ nếu không thể gặp Chu Tự một lần thì làm sao mà y kế thi hành được? lẽ nào đã đi được đến chín phần đường rồi mà lại ra về tay trắng?
Nguỵ Vịnh Chi ngạc nhiên hỏi “Gặp Chu Tự thì có tác dụng gì? Lão rất cảm kích ân đức của Tạ gia. Dù lão không thích Tạ Diễm nhưng cũng sẽ không phản bội lão đâu”
Hắn lại tiếp “Ngươi có chủ ý gì hay cứ nói hết ra để ta xem có cách biến hoá nào không?”
Lưu Dụ nói “Ta muốn khi toàn bộ chiến tuyến của Tạ Diễm bại trận thì tiếp thu bại binh của lão, chấn chỉnh lại trận cước rồi sẽ đòi lại món nợ mà quân viễn chinh đã phải trả”
Nguỵ Vịnh Chi giật nảy mình hỏi “Ngươi còn bi quan hơn cả ta nữa. Quân viễn chinh tuy không thể thủ thắng, nhưng cũng không dễ dàng tan vỡ thế chứ?”
Lưu Dụ nói “Thời gian sẽ chứng thực dự đoán của ta”
Nguỵ Vịnh Chi trầm ngâm một lát, nói “Ngươi cũng có thể nhờ vào tay người đồng hương của ngươi”
Lưu Dụ ngây người hỏi “Lưu Nghị?”
Nguỵ Vịnh Chi gật đầu “Hắn hiện giờ là chủ tướng của Hải Diêm, lại là tâm phúc của Tạ Diễm nên sẽ có khả năng hơn là ta”
Lưu Dụ nhất thời không nói nên lời.