Điều khó nuốt nhất chính là việc thích bám riu ríu vào một vấn đề của Lý Long Cơ, một việc mà khi hắn đã đế bụng rồi, thì sẽ hỏi cho đến cùng tận mới thôi, làm cho Dương Quốc Trung phải giải thích đến mỏi mệt không chịu nổi, cố chấp, Dương Quốc Trung âm thầm thở dài, Cao Lực Sĩ đã từng nói với hắn, hiện tại Lý Long Cơ trở nên rất ngoan cố, những việc mà hắn đã quyết định mà muốn thuyết phục hắn thay đổi, cơ hồ là không thể được. Đôi khi hắn khôn khéo vô cùng, đôi khi lại ngu xuẩn như lợn.
Lúc này, thị vệ chạy vội đi ra, nói: “Dương tướng quốc, Thánh Thượng triệu ngài yết kiến!”
Dương Quốc Trung một phen đau đầu, hắn không muốn đi gặp Lý Long Cơ, nhưng tên Lý Khánh An chết tiệt này lại bức bách đến hắn không thể không đi gặp, Hắn sửa sang lại áo quan một chút, bèn bước nhanh vào phía trong cung mà đi.
Mới vừa đi đến trước tầm điện của Lý Long Cơ, liền nghe thấy tiếng mắng chửi của Lý Long Cơ: “Trẫm có nói qua là muốn uống nước yến lạnh sao? ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, Tại sao các ngươi không hỏi trẫm một tiếng trước, khi dễ trẫm ngu ngốc già nua sao?”
Xương sống của Dương Quốc Trung bắt đầu trở nên có chút ớn lạnh rồi, hắn cắn răng, thò đầu nhìn vào bên trong cung điện, chỉ thấy trong cung điện đang quỳ mười mấy cung nữ hoạn quan, giống như đàn dê con đang sợ tới mức cả người run cầm cập, Lý Long Cơ đang gãi cái lưng, mắt lộ hung quang, tựa như con sói hoang nhìn chằm chằm vào đám cung nữ hoạn quan đó.
Dương Quốc Trung bỗng nhiên không muốn tìm gặp Lý Long Cơ nữa, việc của Lý Khánh An để hôm khác nói sau, hắn xoay người vừa định đi, thì thị vệ lại một tiếng báo kéo dài: “Dương tướng quốc đến!”
Dương Quốc Trung suýt nữa đã té ngã, hắn thầm than một tiếng, ũ rũ xoay người lại, chờ đợi triệu kiến.
“Bệ hạ có chỉ, triệu Dương tướng quốc yết kiến.”
Dương Quốc Trung đành phải hướng bên trong điện mà đi đến, đi tới cửa, chỉ nghe Lý Long Cơ tức giận mắng một tiếng: “Lôi ra ngoài, mỗi người đánh nặng ba mươi côn, còn dám thờ ơ với trẫm nữa, hết thảy đánh chết!”
Bọn thị vệ như lang như hổ mà đem mười mấy viên cung nữ và hoạn quan lôi ra ngoài, Dương Quốc Trung sợ tới mức lách sang một bên cạnh, Tiếng khóc của cung nữ và hoạn quan, tiếng cầu xin tha khiến cho Dương Quốc Trung ớn lạnh cả da đầu, Lý Long Cơ có thể đem cả hắn Dương Quốc Trung cũng lôi ra ngoài luôn không đây.
Lúc này, tâm phúc hoạn quan Ngư Triều Ân của Lý Long Cơ đi ra, nói với Dương Quốc Trung: “Dương tướng quốc, Thánh Thượng mời ngài đi vào.”
Ngư Triều Ân vẫn luôn ở Hưng Khánh cung hầu hạ Lý Long Cơ, có một khoảng thời gian bị Lý Long Cơ hoài nghi mà bãi dùng, sau khi Lý Long Cơ đào tấu, hắn liền ở lại trong Hưng Khánh cung, Từ khi Trường An nổi lên nam trào lưu đi xuống phía nam, Ngư Triều Ân cũng lặng lẽ hộ tống Võ Hiền Nghi chạy trốn tới thành đô, vừa lúc đó Lý Long Cơ lại bắt đầu chán ngán việc khuyên can lài nhài không thôi của Cao Lực Sĩ, bên người không có một đại hoạn quan có thể dùng được, Ngư Triều Ân đến, vừa lúc đắp vào chỗ trống này.
Dưới lời nói ngon ngọt của Võ Hiền Nghi, Lý Long Cơ niệm tình Ngư Triều Ân trung thành hộ chủ, bèn lại trọng dụng hắn lần nữa, phong hắn làm nội thị giám lệnh kiêm chưởng ngự bút bí thư, Đó là bởi vì Lý Long Cơ lưng gù, phê duyệt tấu chương rất khó khăn, liền do hắn thuật lại bằng miệng, Ngư Triều Ân thay hắn chấp ngự bút, Cho dù còn chưa tới mức được độc lập phê duyệt tấu chương như Cao Lực Sĩ vậy, nhưng đã là quyền thế không nhỏ rồi, Rất rõ ràng, Ngư Triều Ân đã dần dần được như một Cao Lực Sĩ thứ hai rồi, Dương Quốc Trung đối với hắn cũng là lấy lòng bằng mọi cách, phái người đi đến Trường An đem vàng bạc đồ đạc của hắn lén chuyển về thành đô, lại sắp đặt cho hắn một tòa đại trạch, Ngư Triều Ân cũng bánh ít đi, bánh quy lại, thường xuyên ở bên tai Lý Long Cơ nói tốt cho Dương Quốc Trung, phàm những tấu chương bất lợi với hắn đều nhất loạt được giữ lại, khiến Dương Quốc Trung trong tình trạng không có Dương ngọc Hoàn cũng vẫn có thể rất được sự tín nhiệm của Lý Long Cơ.
Dương Quốc Trung đi nhanh một bước, thấp giọng hỏi: “ngư công, không biết Thánh Thượng vì sao tức giận vậy?”
Ngư Triều Ân thấy tả hữu không còn người, bèn cũng nhỏ giọng nói: “Thánh Thượng nghe nói Tây Vực trăm quốc tiến vào Trường An triều kiến, trong lòng tức giận, tướng quốc phải để ý đấy, ngàn vạn lần cũng đừng nên bàn đến việc này.”
Tròng mắt Dương Quốc Trung xoay động, bèn cười nói: “Trong lòng ta đã sẵn tính rồi, đa tạ Ngư công.”
Ngư Triều Ân bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lại hỏi: “Dương tướng quốc, chuyện mười khoảnh thượng điền lần trước đó, không biết đã làm đến đâu rồi?”
“Ngư công yên tâm, đã qua hộ dưới tên của ngư công rồi, ngày mai bèn đã có khế ước rồi.”
Ngư Triều Ân vừa lòng mà gật gật đầu, liền dẫn Dương Quốc Trung vào trong điện. Trong điện, Lý Long Cơ chắp tay sau lưng đi qua đi lại, nét giận trên mặt còn chưa nguôi ngoai, Dương Quốc Trung đi vào bên trong, vội vàng bước lên phía trước quỳ xuống nói: “Thần Dương Quốc Trung tham kiến bệ hạ! Mong bệ hạ bớt giận, thần có hai tin tức muốn bẩm báo.”
Lý Long Cơ chậm rãi ngồi xuống, khoát tay nói: “Ái khanh về sau không cần quỳ nữa, trẫm biết khanh trung thành.”
“Hồi bẩm bệ hạ, thần từ năm Thiên Bảo thứ năm đã bắt đầu quỳ bệ hạ rồi, đã thành thói quen.”
“ừm! Lâu ngày thấy rõ lòng người, trẫm nhớ trước đây còn có Ngự Sử tố cáo khanh cố ý lấy lòng trẫm, thời gian lâu rồi mới biết được, khanh thật lòng mà quỳ trẫm, không giống như một số người ngoài miệng nói thì dễ nghe, trong lòng lại nghĩ việc khác, biết người biết mặt mà không biết lòng a!”
Dương Quốc Trung giật thót cả người, vội vàng nói: “Vậy thần nói về tin tức thứ nhắt trước.”
“Nói đi! Chuyện gì?”
“Hôm trước thần gặp được một lái buôn Thổ Hỏa La, hắn là cùng vương tử của vương quốc bọn họ một lượt đến Đại Đường, vương tử đi Trường An yết kiến rồi…”
Ngư Triều Ân ở bên cạnh sợ tới giật thót cả tim, không phải đã nói với hắn là không được nói rồi sao? Tại sao lại cố tình nhắc đến chuyện này, Ngư Triều Ân len lén nhìn sang hướng Lý Long Cơ, chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm như nước, không khỏi trong lòng âm thầm kêu khổ, thế này thì biết phải làm sao bây giờ?
“Sau đó thì sao?” sắc mặt của Lý Long Cơ càng lúc càng càng sa sầm lại, mắt thấy lại sắp nổi giận nữa rồi.
Nhưng Dương Quốc Trung lại không chút hoang mang nói: “Thần lúc ấy rất nóng giận, liền chất vấn người thương nhân đó, Đại Đường hoàng đế rõ ràng ở Thành Đô, vì sao không tới nơi này yết kiến? Người thương nhân kia nói, kỳ thật quốc vương bọn họ vốn dĩ không muốn đến, nhưng nếu không đến, Lý Khánh An sẽ phái binh tấn công bọn họ, dưới sự uy hiếp của Lý Khánh An, những vương quốc đó mới phải đành phái sứ giả đến thôi.”
Lúc này, Ngư Triều Ân thở ra một hơi nhẹ cả người, âm thầm giơ ngón tay cái lên, tên Dương Quốc Trung này quả nhiên cao minh, nắm bắt được chỗ yếu của Lý Long Cơ, người này quả thật đáng để kết giao.
Quả nhiên, sắc mặt của Lý Long Cơ đã trở nên tốt hơn, hắn hừ một tiếng thật mạnh, cực kỳ bất mãn nói: “Trẫm sớm đã biết rồi, tên Lý Khánh An đó rõ ràng là thổ hoàng đế của An Tây, những tiểu vương quốc đó rõ ràng là đến triều kiến hắn mà!”
Lời nói tuy rằng bất mãn, nhưng cái nút trong lòng đã được tháo ra, hắn nhịn không được ha hả cười nói: “Người thương nhân này ở nơi nào? Trẫm cũng muốn gặp hắn một phen.”
Dương Quốc Trung đã định liệu trước, không chút hoang mang nói: “Bệ hạ, người thương nhân này ngày hôm qua đã đi Tử Châu rồi, thần lập tức liền phái người đi tìm hắn.”
“Tốt! Trẫm chờ gặp hắn đây.”
Lúc này Dương Quốc Trung liền chuyển tới chủ đề chính của hôm nay, hắn lấy ra một phong thơ, cười nói: “Chúc mừng bệ hạ, thần có tin tức tốt muốn bẩm báo bệ hạ.”
Tâm trạng Lý Long Cơ tốt hẳn ra, liền tiếp lấy thư nói: “Là do ai viết và gởi tới vậy? Có tin tức tốt gì đây.”
“Bệ hạ, đây là thư mà binh bộ thượng thư Thôi Hoán ở Trường An viết tới, hắn có ý muốn nương nhờ bệ hạ.”
“A! Có việc này?”
Lý Long Cơ mừng rỡ, Thôi Hoán chính là gia chủ của Thôi gia, nếu hắn mà nương nhờ vào mình, vậy có nghĩa là toàn bộ Thôi gia cũng sẽ quy thuộc về mình rồi, Đệ tử Thôi gia làm quan ở khắp các nơi của Đại Đường, đây chính là một nguồn thế lực địa phương rất mạnh mẽ a!
Trong lòng Lý Long Cơ muôn hoa nở rộ, hắn mở thư ra, đọc kỹ hai lần, trong thư ngữ khí của Thôi Hoán vô cùng khân thiết, nguyện vì cố chủ cống hiến.
“Trẫm chỉ biết Thôi Hoán là người trung nghĩa, không uổng công trẫm lần trước viết thư chiêu lãm hắn, tốt lắm, trẫm hy vọng tất cả các cựu thần Trường An cũng đều như hắn cả.”
Dương Quốc Trung thấy Lý Long Cơ tin rồi, liền cẩn thận mà đề nghị nói: “Bệ hạ, thần cho rằng Thôi Hoán ở Trường An thay bệ hạ làm việc sẽ tốt hơn, vì dù sao Thôi Viên đã làm tướng quốc, Thôi Hoán lại qua đến nữa, chỉ sợ khó có thể an trí.”
Lý Long Cơ gật gật đầu, Dương Quốc Trung nói cũng có đạo lý, trong một gia tộc hai người làm tướng quốc, quả thật không ổn, để cho Thôi Hoán ở Trường An làm nội ứng, sẽ càng có lợi cho mình hơn.
“Vậy thì cứ làm theo ý của tướng quốc vậy, để cho Thôi Hoán ở lại Trường An.”
Lý Long Cơ lập tức quay đầu lại nói với Ngư Triều Ân: “Chuẩn bị giấy bút, trẫm muốn đích thân viết thư khích lệ Thôi Hoán.”
Thời gian đã là đầu tháng tám, sự kiện bắt người tại Bùi phủ đã qua đi nửa tháng, việc này cũng dần bị người ta quên lãng, Vi Kiến Tố bị bắt cũng đã thừa nhận tội trạng thông địch của mình, hắn bị bãi miễn tất cả chức vụ, giam trong Đại Lý tự. Mục đích của Lý Hanh đã đạt được, nên cũng muốn việc này qua đi cho nhanh, không cho phép bất kỳ ai nhắc đến việc này trong mọi trường hợp, chỉ trong vòng nữa tháng việc này đã gần như trở thành quá khứ xa vời.
Ráng chiều hôm đó, thời gian xuống triều đã qua, nhưng Lý Hanh vẫn bận rộn trong Tử Thần điện, Ngày mai là đại triều tháng tám, hắn nhất định phải duyệt xong nội dung nghị triều ngày mai trong tối nay, và đưa đến các quan viên tử phấm trở nên trong đêm.
Lý Thích lên ngôi chẳng qua là bù nhìn, trước khi hắn thành niên sẽ không có bất kỳ quyền lực nào, Quyền lực thực tế của Đại Đường vẫn nắm trong tay của giám quốc Lý Hanh, Từ cái thuở ban đầu trước khi hình thành khung giá cân bằng quyền lực như vậy, Lý Hanh và Lý Khánh An đã đàm phán hàng loạt, trong đó bao gồm cả chế độ triều hội.
Triều hội sẽ được chia làm triều hội cố định và không cố định, không cố định là chi những đại sự lâm thời phải triệu tập triều hội, còn quy mô triệu tập sẽ do Chính sự đường quyết định. Còn triều hội cố định sẽ có ba, trong đó tiểu hội mỗi tuần một lần, gọi là tuần hội, chủ yếu sẽ do các quan viên từ ngũ phẩm trở lên tham gia. Còn trung hội là nguyệt hội, mỗi tháng một lần, tất cả chức vụ quan đều nhất thiết phải tham dự, Còn đại hội là niên hội, mỗi năm một lần, phàm quan viên cửu phẩm trở lên có mật tại Kinh thành đều phải đến dự, và cũng không hạn là chức vụ quan, một số quan nhàn không quản sự vụ cũng phải đến, chủ yếu là đến mừng năm mới, không dính đến triều chính thực sự, hay biến động nhân sự, mà mang tính chất lễ nghĩa nhiều hơn. Vì thế nguyệt hội trở thành hội nghị quan trọng nhất.
Nghị đề của hội nghị do Chính sự đường định, bảo giám quốc thẩm duyệt, giám quốc không thể tự ý xóa bỏ, nhưng có thể tùy tình hình mà thêm vào một hai việc tương đối quan trọng hơn, Còn ngày may sẽ là triều hội tháng đầu tiên kể từ khi Lý Thích lên ngôi, vì thế nó càng có ý nghĩa quan trọng, Lý Hanh khá xem trọng ngày mai, từ lúc trưa bắt đầu hắn đã ngồi trong triều phòng thầm duyệt các phương án nghị trình được đề xuất trong Chính sự đường lúc sáng.