– Người bình thường không vào được nơi này, các ngươi có thể ở đây nghe Bồ đại phán quan giải thích cho là phúc khí của các ngươi. Các ngươi từ Tinh Tú Hải trở về, không có mang một ít thứ gì cho Bồ đại phán quan kiến thức sao?
Chỉ cần không phải kẻ ngu cũng có thể nghe hiểu Hoa gia nhắc nhở là có ý gì, đây là đòi hối lộ công khai!
Miêu Nghị lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa đến trước mặt Bồ đại phán quan:
– Trong này có chút đồ chơi, đại phán quan giữ lại thưởng thức.
Bồ Nhất Công nhận vào tay xem thử, phát hiện bên trong có một bộ chiến giáp nhị phẩm, thứ này trị giá không ít tiền, tức thì cười híp mắt nhận lấy, gật đầu nói:
– Nếu ngươi có tâm ý như vậy, vậy ta sẽ giữ lại thưởng thức.
Miêu Nghị cười nói:
– Điện chủ Trấn Ất điện Nguyệt hành cung là Đại ca kết bái của vãn bối, y cũng coi mấy nha đầu này như muội muội mình. Các nha đầu chưa từng bị tai ương tù ngục, làm phiền phán quan Đại nhân chiếu cố nhiều hơn, sau này ta nhất định mời Đại ca tới đích thân cảm tạ.
Hiện tại Miêu Nghị cũng không quản Hoắc Lăng Tiêu có tác dụng hay không, mang quan hệ có thể sử dụng ra trước đã, tránh cho mấy nha đầu chịu tội trong tù ngục. Trước đó hắn còn suy nghĩ nếu như thật sự không được, sẽ nghĩ biện pháp kéo Hoắc Lăng Tiêu tới một chuyến. Hoắc Lăng Tiêu làm điện chủ nhiều năm như vậy, hẳn cũng có chút quan hệ ở đô thành.
Bồ Nhất Công hơi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
– Hoắc Lăng Tiêu là Đại ca kết bái của ngươi ư?
Đừng nói lão, ngay cả đám người Hoa gia cũng có chút kinh ngạc.
– Dạ!
Miêu Nghị gật đầu cười nói.
– Ta và Hoắc Lăng Tiêu cũng coi như người quen, cũng uống rượu vài lần với nhau.
Bồ Nhất Công đứng dậy nói:
– Các ngươi chờ ở chỗ này đi, ta đi gặp Đại Đô Đốc một chút sẽ trở về.
Không nghĩ tới đối phương thật sự quen biết Hoắc Lăng Tiêu, Miêu Nghị lập tức chắp tay nói:
– Làm phiền phán quan Đại nhân!
———–
Bên ngoài Đô Đốc phủ có một tòa trường đình, biển treo trên đình viết hai chữ Phù Thế.
Bên trong Phù Thế đình có một nam tử đầu đội Tử Kim quan, mặc bào tím rộng thêu chỉ vàng, lưng đeo ngọc đái, mặt mũi đường đường chính chính. Ánh mắt sáng ngời dưới đôi mày kiếm, mũi khoằm, môi đỏ mặt trắng, ánh mắt tinh tường như mắt ưng, anh khí bức người, tướng mạo anh tuấn, khí thế phi phàm.
Người này chính là Đại Đô Đốc Đô Đốc phủ Lan Hầu, lúc này đang xăn hai tay áo lên cao vẽ trên tờ giấy trắng được chặn bởi vài cái chặn giấy. Y đang vẽ một bức tranh sơn thủy, vẽ cảnh sơn thủy Ngọc Đô phong đô thành, tài vẽ thâm hậu, ý cảnh sâu xa.
Hai tên thị nữ giai nhân đang hầu hạ bai bên tả hữu, một người mài mực, người kia quan sát nét vẽ của Lan Hầu.
Đại phán quan Hình bộ Bồ Nhất Công đi tới đang muốn bái kiến, một tên thị nữ quay đầu lại ra dấu cho lão chớ có lên tiếng, Bồ Nhất Công lập tức dừng ở bên ngoài đình chờ.
Lan Hầu cũng không quay đầu lại chủ động hỏi:
– Có chuyện gì?
Lúc này Bồ Nhất Công mới đi vào ra mắt, hồi báo:
– Chân núi xảy ra chút chuyện, có mấy tên tu sĩ đánh chết mấy thủ hạ của Hô Diên Thọ.
– Hô Diên Thọ? Tên công tử bột của Hô Diên gia đó sao?
Ngay cả y cũng biết tên Hô Diên Thọ, có thể thấy được Hô Diên Thọ nổi danh là công tử bột ăn chơi trác táng.
– Đúng vậy!
Bồ Nhất Công trả lời.
– Ai mà to gan như vậy, dám động tới người của Hô Diên gia?
– Mấy tên thị nữ mà thôi, thế nhưng trùng hợp là chủ nhân mấy tên thị nữ này không ai xa lạ, chính là mấy người vừa từ Tinh Tú Hải trở về chuẩn bị được Quân Sứ triệu kiến…
Bồ Nhất Công bẩm báo đại khái tình huống vụ án một lượt, cuối cùng nói:
– Hiện trường lấy lời chứng cũng đúng là chứng minh Hô Diên Thọ vô lễ với đám thị nữ trước, chẳng qua là sau đó những nhân chứng đều nói ngược rằng nhìn lầm rồi, tình huống trở nên bất lợi cho mấy thị nữ kia. Bởi vì chuyện liên lụy tới Hô Diên gia, thuộc hạ không dám tự tiện chủ trương, cho nên mời Đại Đô Đốc quyết định!
—————