Quý Thành Úc nhíu mày, lại là câu nói này.
Anh lấy đâu ra tự tin thế, cho dù đi tìm tiên nữ về thì cũng chưa chắc ai ai đều thích.
—
Cái ngày Lâm Sơ Thịnh quay trở lại trường, Lâm Kiến Nghiệp đích thân lái xe đưa cô đến ga tàu hỏa, cô bất giác quan sát nhìn xung quanh, “Con tìm ai vậy?”
“Không ạ.” Lâm Sơ Thịnh lắc đầu, sau khi tiến vào sảnh đợi xe, cô vẫn nhìn xung quanh một cách vô thức, nhưng vẫn không thấy hình bóng quen thuộc kia.
Một giờ sau khi xe lửa xuất phát, cô mới nhìn thấy tin của Quý Thành Úc trên vòng bạn bè:
【 Đến khi nào Giang Đô mới có sân bay riêng đây. 】 chỗ định vị chính là sân bay ở một thành phố gần đấy.
Có một người bạn hỏi cậu ta đến đấy làm gì, cậu ta trả lời là đưa anh trai đến sân bay.
Lâm Sơ Thịnh mím môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư cũng để ở nơi nào đó.
**
Đại học ngôn ngữ Bắc Kinh
Sau khi Lâm Sơ Thịnh trở lại trường, mỗi ngày đều vùi mình ở thư viện để viết luận văn, khi trở về ký túc xá cô cũng nhớ tới những lời Quý Bắc Chu nói.
Nếu như bạn có cảm giác với một người, trong lòng thích, sẽ muốn tới gần người ấy, tìm hiểu người ấy, cô vẫn luôn do dự có nên đi tìm anh hay không, nhưng mà đi một mình đến đấy thì cô vẫn thấy thấp thỏm không yên.
Trước khi được nghỉ đông, thầy hướng dẫn gọi sinh viên đến tập trung để mở một bữa tiệc liên hoan nhỏ.
Khi Lâm Sơ Thịnh đến văn phòng của Du Đại Vinh, Ôn Bác và một số đàn anh đàn em đã đến từ sớm rồi.
“Đàn em, lâu rồi không gặp em, gần đây em đang làm gì đấy.” Ôn Bác cười rồi bảo cô ngồi vào chỗ bên cạnh anh ấy.
“Viết luận văn, đầu em sắp trọc đến nơi rồi.” Lâm Sơ Thịnh cười, “Hình như đàn anh mập hơn thì phải?”
“Đừng nói nữa, từ khi đi Vân Nam về, chị dâu em luôn thấy anh ở nơi ấy không được ăn ngon, mỗi ngày đều tẩm bổ cho anh, mà trời lạnh thế này anh lại lười vận động, nuôi cả đống mỡ trên người rồi.”
“Chị dâu đối tốt với anh thế, anh cũng phải đối tốt với chị ấy hơn nữa.”
“Đương nhiên rồi.” Ôn Bác tới gần cô, khẽ áp giọng nói xuống, “Em với anh Bắc thế nào rồi? Có còn liên lạc với em không?”
Lâm Sơ Thịnh chỉ cười.
“Anh Bắc có mời em đến chỗ cậu ấy không, nghe nói có cái hoạt động gì đấy, có thể đi thăm quan ngắm động vật hoang dã.”
“Anh ấy cũng mời anh à?”
Lâm Sơ Thịnh bỗng nhiên không biết trong lòng mình là cảm giác gì.
Chẳng lẽ…
Cô không phải người duy nhất của anh?
“Không phải cậu ấy, là người anh em Hắc Tử, anh đang định đưa chị dâu và cháu gái của em ra ngoài chơi, thì Hắc Tử nói tiền phòng và vé máy bay đều được chi trả hết, năm nay cũng chưa đưa con bé đi đâu cả, nên cũng nhân cơ hội này dẫn nó ra ngoài để mở mang kiến thức.” Dễ thấy được Ôn Bác đã chuẩn bị mọi thứ để đi đến đấy rồi.
“Giáo sư Du cũng được mời, nhưng thầy không có hứng thú lắm, nên anh thử hỏi em xem sao.”
“Nếu như trước năm mới em không có kế hoạch gì thì có thể đi chung một chuyến với bọn anh, còn có thể làm bạn đồng hành, lần này nếu như không có người quen, thì chắc cả đời cũng không có cơ hội như vậy nữa.”
Lâm Sơ Thịnh cũng muốn hiểu biết thêm về Quý Bắc Chu, nhưng vẫn do dự không biết nên đi tìm anh hay không, nếu như cả nhà Ôn Bác đều đi, có người đồng hành với cô, đúng là tốt không còn gì bằng.
Rất nhanh sau đó, giáo sư Du đến để mở tiệc, sau khi tiệc tan, Ôn Bác lại nhắc nhở cô, “Ngày mai anh và chị dâu em sẽ đặt vé máy bay, nếu em muốn đi thì nói trước với anh một tiếng.”
—
Sau khi Lâm Sơ Thịnh trở lại ký túc xá ba người, hai người bạn cùng phòng của cô đã được nghỉ về nhà, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác trống rỗng.
Nằm trằn trọc mãi ở trên giường, chịu đựng đến nửa đêm, cô vẫn cứ rối rắm chuyện có đi tìm anh hay không.
Đêm khuya tĩnh lặng, đầu óc mê man, cô đã gửi tin nhắn cho Ôn Bác.
Ngày hôm sau tỉnh dậy cô mới thấy quyết định của tối hôm qua là bồng bột quá, cô ngay lập tức gọi điện thoại cho Ôn Bác.
“Đàn em à, em đang giám sát anh đúng không, anh và chị dâu em vừa mới đặt xong vé máy bay thì em đã gọi điện thoại tới, thời gian là vào ngày kia, sẽ xuất phát vào sáng sớm, trên đường còn phải quá cảnh (transit) nữa, chắc chừng chạng vạng sẽ tới nơi.”
“…”
“Anh đoán khi anh Bắc nhìn thấy em chắc phải vui lắm đây.”
Lâm Sơ Thịnh vẫn có lưỡng lự mấy ngày liên tiếp, đến khi xác định sẽ xuất phát cô bỗng thấy bình tĩnh lại, còn có cả sự chờ mong vui vẻ nữa.
Hết chương 46.
Lời của tác giả:
Đàn anh: Nếu như người nào đó kết hôn mà không đưa tôi một bao lì xì lớn thì đúng là không được rồi.
Anh Bắc: Tôi kết hôn thì anh phải là người chi tiền chứ.
Đàn anh: …