Phù Nam Hoa ngẩn người, lần này là nhìn thiếu niên với cặp mắt khác xưa, chậc chậc cười nói: “Thú vị, thực sự là có điều thú vị.”
Ngôn hành cử chỉ của Phù Nam Hoa, nhìn như vân đạm phong khinh, thật ra luôn luôn lưu tâm tay trái thiếu niên, vẫn đang liên tục nhỏ máu.
Điều này cho thấy thủ kình của thiếu niên vẫn không có lơi lỏng, người bình thường sợ là sớm đã không vượt qua được nỗi đau đớn thấu tận xương.
Phù Nam Hoa lúc này mới cảm thấy lúc trước thuận miệng bình phẩm “Đáng tiếc” những lời này, thật sự là xúc phạm người khác.
Phù Nam Hoa cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, hỏi một vấn đề cuối cùng cảm thấy hứng thú, “Ngươi giết cô ấy quả quyết như vậy, khẳng định là có người mật báo với ngươi, thật ra ta không hiếu kỳ thân phận của hắn, ta chỉ nghĩ không ra, ngươi một đứa nhỏ lớn lên ở trong này, như thế nào liền nhanh như vậy vượt qua nỗi lấn cấn trong lòng mình, giết người giết được như thế… Yên tâm thoải mái, cách nói này, ngươi nghe có hiểu được không? Phải biết rằng, cho dù là ta, sau lần đầu tiên giết người, đợi cho cỗ hưng phấn cuối rút đi, cả người bắt đầu run run, niệm thật lâu tĩnh tâm quyết mới đỡ chút, giống như ngươi, thật yên lặng, không khác gì ăn cơm uống nước, điều này không hợp lý…”
Thiếu niên mặt vẫn không chút thay đổi, đột nhiên lộ ra ánh mắt kinh hãi cùng sắc mặt khủng hoảng, tầm mắt thẳng tắp nhìn phương hướng phía sau Phù Nam Hoa, giống nhau là nữ tử cao gầy đã chết kia đã sống lại.
Phù Nam Hoa cẩn thận thận trọng theo bản năng quay đầu, thời điểm cổ chuyển tới một nửa, trong lòng rung mạnh.
Đợi cho quay lại, bởi vì lí do thân cao nhìn xa, Phù Nam Hoa vẫn đang thả tầm mắt về phía trước, thế mà không có tung tích thiếu niên!
Giữa lúc chỉ mành treo chuông.
Thì ra.
Sau khi làm ra kiểu ánh mắt cùng sắc mặt này, trong khoảnh khắc, thiếu niên giầy rơm không chút do dự bắt đầu bùng nổ tiến lên, sau ba bước, chân trái chợt phát lực, cả người cao cao nhảy lên, cuối cùng chân phải dẫm nát một bên trên vách tường ngõ nhỏ, sau khi mạnh mẽ biến chuyển, thiếu niên giơ tay trái lên cao hướng xuống nam tử mũ cao.
Thiếu niên hóa ra là một con ưng săn rắn.
Trong phòng sách ngoài trời của tòa hương thục không treo bảng tên,nho sĩ trung niên Tề Tĩnh Xuân đang ngồi trên khô tọa học đánh cờ, cũng không phải danh cục truyền lưu thiên cổ gì đó, cũng không phải phục bàn các kỳ đàn danh thủ quốc gia tranh tài.
Hắn đang muốn để một viên màu trắng lên trên bàn cờ, thở dài một tiếng, nguyên bản sớm có dự định đặt quân cờ chỗ nào, nho sĩ đột nhiên bắt đầu do dự, sau khi hắn thu hồi tay, quân cờ lại như trước huyền đình trong không trung, độ cao cách bàn cờ chừng một tấc hơn.
Tề Tĩnh Xuân vẫn như cũ ngồi nghiêm chỉnh, làm đại thánh nhân phụ trách tọa trấn nơi đây, một trong bảy mươi hai thư viện nho gia, tiền nhiệm sơn chủ thư viện Sơn Nhai, cho dù bị biếm trích đến tận đây lập công chuộc tội, Tề Tĩnh Xuân vẫn là hoàn toàn xứng đáng là đương thế thuần nho.
Đối với dân chúng bình thường ở trấn nhỏ mà nói, cỏ cây một năm hai lượt hết tươi lại tàn, thời điểm xuân thu chuyển giao, tiên sinh dạy học đã thay đổi vài vị, bộ dáng khác nhau, tuổi tác khác nhau, chỉ có cỗ khí chất nói không rõ diễn đạt không được của người đọc sách là không có sai biệt, cũ kỹ, hà khắc, ít lời, tóm lại, đều thực chán nản không thú vị, cũng không có ai nghĩ đến vài vị đến đến đi đi hương thục dạy học này, thật ra là cùng một người, không chỉ như thế, Tề tiên sinh ở trời đất rộng lớn bên ngoài trấn nhỏ, ru rú trong nhà, từng có được địa vị siêu cao, trên người còn có vô thượng thần thông của hạo nhiên chính khí.
Ngay sau đó, Tề Tĩnh Xuân nguyên thần xuất khiếu đi xa, như một tiên nhân tay áo tuyết trắng bay bay, từ nhà giam thể xác trong nháy mắt thoát khỏi trói buộc, phiêu nhiên đi tới một ngõ hẻm trong trấn nhỏ.
Trong khoảnh khắc Tề Tĩnh Xuân đi vào trong hẻm nhỏ, trước tiên hắn đi nhìn nữ tử nằm trong vũng máu, Thái Kim Giản của Vân Hà Sơn, ba hồn bảy vía lắc lư tiêu tán, như ngọn đèn hắt hiu trong gió.
Tề Tĩnh Xuân dừng lại một lát, cuối cùng hắn đi tới bên cạnh hai người.
Lão Long Thành thiếu thành chủ mũ cao áo rộng, thân thể hơi ngả về sau, trợn mắt há hốc mồm, trên khuôn mặt anh tuấn da thịt như ngọc, thần sắc phức tạp, đan xen khiếp sợ, nghi hoặc cùng tuyệt vọng.