Mộ Tử Thư bị hắn nhìn đến sửng sốt, lại thấy Tác Tây cười, mới biết hắn nhất định có kế sách.
Ngày thứ hai, Mộ Tử Thư bị thương hàn nghiêm trọng, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng, ho khan không ngớt. Tác Tây vội vàng xuống lầu kêu tiểu nhị đi mời đại phu tới khám bệnh.
Đối tượng trông coi của đám hắc y nhân là đoàn người Mộ Tử Thư, việc tiểu nhị đi mời đại phu cũng không tận lực làm khó dễ.
Không lâu sau, một đại phu vội vã tới khám cho Mộ Tử Thư. Vừa vào gian phòng liền bị Tác Tây che miệng đóng lại cửa.
Mộ Tử Thư vốn đang nằm trên giường cũng ngồi dậy, phủ thêm ngoại bào xuống giường, không giống bộ dạng bị phong hàn.
“Tác Tây, không được vô lễ, mau thả đại phu.”
Tác Tây cảnh cáo liếc mắt đại phu, buông tay, sau đó tạ lỗi nói: “Vị đại phu này, vừa nãy tại hạ thất lễ, vì có chuyện muốn nhờ đại phu hi vọng ngài phối hợp.”
Đại phu bị ép buộc dọa đến mức gật đầu liên tục.
Mộ Tử Thư khẽ cười, rót cho đại phu chén trà, nhẹ nhàng nói: “Đại phu chớ sợ, chúng ta thật sự rất cần sự trợ giúp của ngài, vừa rồi đã mạp phạm, mời ngài uống chén trà.”
Đại phu vẫn đề phòng nhìn bọn họ, cũng không dám uống trà của bọn họ, Tác Tây thấy vậy cũng không nhiều lời, lấy trong ngực ra ngân phiếu một ngàn lượng, trực tiếp mở lời nói: “Chúng ta hiện tại bị vây ở nơi này, muốn mượn thân phận của ngươi để trốn ra ngoài, phiền ngươi ở lại trong này một thời gian, sau khi chuyện thành công thì một ngàn lượng này là của ngươi, ngươi có đồng ý không?”
Một ngàn lượng? Phải đi chẩn đoán bao nhiêu lần mới có được nhiều tiền như thế a! Đại phu lập tức trợn mắt, liên tục gật đầu.
Đạt được sự đồng ý của hắn, Tác Tây lập tức thay đổi quần áo và đồ dùng hàng ngày, cũng nói cho ảnh vệ dẫn hắn vào phòng trong, rồi mới quay về phía Mộ Tử Thư nói: “Công tử, nghe tiểu nhân khuyên một câu, Hoàng thượng chắc chắn bình an vô sự, ngươi cũng nên bảo trọng thân thể của mình, tiểu nhân cùng cấm vệ quân điều tra được tung tích của Hoàng thượng, lập tức sẽ tới đón công tử cùng đi cứu Hoàng thượng.”
Đã có một chút hi vọng, Mộ Tử Thư trong lòng cũng an tâm, nhưng vẫn có chút lo nghĩ nói: “Phải mất bao lâu?”
“Có thể điều tra Hoàng thượng diện đang ở chỗ nào, thời gian cũng phải gần nửa tháng, tiểu nhân sẽ cố gắng tra ra kết quả sớm nhất, Hoàng đế Mặc Sĩ sẽ không đả thương Hoàng thượng, công tử hãy thả lỏng tinh thần.”
Lại phải đợi nửa tháng nữa, thời gian chờ đợi lo lắng thực sự gian nan. Mộ Tử Thư bất đắc dĩ thở dài, gật đầu, nhìn Tác Tây mang hình dáng đại phu cầm hòm thuốc đi ra khỏi gian phòng.
Hôm đó Tác Tây dùng kế tráo đổi người thành công tránh thoát những hắc y nhân ngầm canh giữ kia. Mộ Tử Thư bắt đầu những ngày dài chờ đợi, tuy tự nói với mình không nên lo lắng quá, tận lực ăn nhiều cơm dưỡng tốt thân thể, thế nhưng chẳng biết tại sao, ngày gần đây trong lòng cảm thấy không ham muốn quá chuyện ăn uống, thân thể cũng suy yếu dần, luôn cảm thấy mệt mỏi, tinh thần không phấn chấn.
Đếm đầu ngón tay, sau mười ba ngày, Tác Tây rốt cuộc cũng trở về.
Mộ Tử Thư tình thần lập tức tỉnh táo, vội vàng hỏi: “Tra được gì chưa?”
Tác Tây gật đầu: “Ở một tiểu viện vùng ngoại ô, tiểu nhân đã kêu cấm vệ quân bí mật bao vây, công tử chớ vội, tiểu nhân sẽ dẫn người đi.”
Mộ Tử Thư làm sao lại không vội, từ ngày tách Vũ Văn Quân Quyết ra đến nay đã hơn hai mươi ngày, ngày đêm đều lo lắng an nguy của hắn, hắn cảm giác mình giống như người không hồn vậy.
‘Nếu như một ngày ta không còn nữa, ngươi phải làm sao đây?’
Mộ Tử Thư hiện tại có đáp án: Hắn sẽ hỏng mất.
Lúc này bên trong tiểu viện, hai đại nam nhân vẫn đang ngứa mắt nhau chuẩn bị đánh một trận. Vết thương trên lưng Vũ Văn Quân Quyết đã lành lại bảy tám phần, vì không muốn Tử Thư nóng ruột, hắn quyết định sớm luận bàn thỏa đáng với tên Mặc Sĩ Thịnh này. Nhiều ngày qua hắn vẫn tưởng niệm Tử Thư.
Hai người vẫn chưa dùng binh khí gì, chỉ tay không đứng ở trong viện, tùy thời chuẩn bị đánh.
Vậy mà đúng lúc này, cửa viện bỗng dưng bị phá mở, một nhóm cấm vệ quân Hoàng gia nhanh chóng xông tới vây quanh tòa tiểu viện. Sau đó Tác Tây cùng Mộ Tử Thư tiến vào.
Tác Tây thấy Hoàng thượng nhà mình, trong lòng cũng rất kích động, vội vã đi qua quý xuống nói: “Tiểu nhân cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Vũ Văn Quân Quyết vung tay áo bảo Tác Tây đứng dậy, con mắt nhìn chằm chằm vào Tử Thư vẫn đang đứng ở cửa, mấy ngày không nhìn thấy, sao lại gầy đi nhiều vậy?
Mộ Tử Thư thấy người tâm tâm niệm niệm hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở nơi đó, mọi ủy khuất cùng lo lắng mấy ngày gần đây trong nháy mắt tựa hồ tiêu tán, trong lòng hạ xuống cảm xúc ngổn ngang, không khống chế được mà đỏ vành mắt, cũng quên đi vào bên trong, cứ lăng lăng đứng như vậy nhìn hắn phảng phất cũng có thể thỏa mãn.
Vũ Văn Quân Quyết thấy toàn bộ tâm tình của hắn trong đáy mắt, lần này nhất định đã khiến hắn lo sợ, đau lòng tiến lên ôm hắn.
Mộ Tử Thư thấy hắn đi tới, cũng cong môi, bước vào cánh cửa, còn chưa đi được mấy bước, có lẽ là nhiều ngày gánh vác lo lắng đột nhiên hạ xuống, trong đầu bỗng nhiên cắt phụt, tay vừa định bám vào cánh cửa, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
“Tử Thư!”
Vũ Văn Quân Quyết cả kinh, vội vã phi thân ôm lấy thân ảnh suýt nữa ngã xuống đất vào ngực, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của người trong lòng, trầm mặt nói: “Đi gọi đại phu!”
Tác Tây thấy công tử ngất cũng hoảng hồn, vội vã định chạy ra ngoài mời đại phu.
Mặc Sĩ Thịnh ba năm qua nhớ thương người, lại bị Vũ Văn Quân Quyết kêu người đi mời đại phu, tỏng lòng cực kỳ bất mãn, nhìn về phía Tác Tây nói: “Tổng quản Tác Tây không cần phiền phức, bổn Hoàng sai người đi gọi.”
Tác Tây liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thịnh, đối với việc người này giam lỏng Hoàng thượng nhà mình hết sức thống hận, lại ngại hắn thân phận Hoàng đế Mặc Sĩ, vẫn khách khí nói: “Không cần làm phiền Hoàng đế Mặc Sĩ.”
Mặc Sĩ Thịnh nhìn người không có chút cảm kích nào kia ra khỏi sân, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
Vũ Văn Quân Quyết lúc này cũng không có tâm tình nào nhìn sắc mặt Mặc Sĩ Thịnh, lo lắng ôm người trong ngực quay về gian phòng của mình, cởi bỏ áo ngoài cho hắn, cẩn thận để hắn nằm lên giường đắp kín chăn.
Sao lại gầy đi nhiều vậy? Mặc Sĩ Thịnh không phải phái người báo bình an sao?
Nghĩ đến Tác Tây bỗng nhiên mang cấm vệ quân Hoàng gia xông tới, hiển nhiên là hoàn toàn không biết chuyện gì, Vũ Văn Quân Quyết nguy hiểm híp mắt, cái tên Mặc Sĩ Thịnh kia căn bản không báo bình an cái gì!
Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, nắm tay Mộ Tử Thư đặt bên môi hôn nhẹ. Tốt lắm tên Mặc Sĩ Thịnh kia, ngươi dám hại Tử Thư nhà ta lo lắng sợ hãi, khoản này ta sẽ hảo hảo thanh toán với ngươi!
Không lâu sau đại phu cũng được mời tới, Vũ Văn Quân Quyết buông rèm che, nắm tay Tác Tây cho đại phu chẩn bệnh.
Đại phu có điều suy nghĩ mà lắc đầu, hồi lâu lại chỉ nhìn Vũ Văn Quân Quyết bất mãn nói: “Vị phụ nhân này hẳn là có tin vui, sao lại để thân thể hư nhược thế này, thân thể mang thai phải hảo hảo đối xử tử tế!”
Có tin vui? Vũ Văn Quân Quyết khuôn mặt vừa mới rồi lạnh như băng lại phảng phất qua nụ cười nhẹ, hoàn toàn không để mắt tới nhãn thần bất mãn của đại phu.
“Đúng không?”
Đại phu bất mãn nhìn hắn, lần nữa nắm lấy cổ tay Mộ Tử Thư chẩn đoán lại.
“Không chỉ có tin vui, xem mạch tượng có thể thấy là hai đứa bé, chỉ là phu nhân thân thể suy yếu, mạch tượng bất ổn, còn phải nhờ đến người thân chăm sóc thân thể mới có kết luận.”
Hai đứa bé? Vũ Văn Quân Quyết nhãn tình sáng lên, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ.
“Tác Tây, khen thưởng vị đại phu này.”
Nghe được công tử lại có thai, Tác Tây trên mặt cũng tràn đầy tiếu ý, hai tiểu hoàng tử, thật tốt, vội vã mang đại phu xuống phía dưới khen thưởng.
Đại phu thấy được thưởng cũng vui vẻ, nhưng vẫn dặn dò: “Phu nhân thân thể suy yếu nhất định phải chiếu cố thật tốt, nếu như không chú ý hài tử khả năng không thể giữ được!”
Chuyện liên quan đến Tử Thư cùng Hoàng nhi, Vũ Văn Quân Quyết ngược lại cũng khiêm tốn tiếp thu phê bình.
Tác Tây đưa đại phu đi rồi, Vũ Văn Quân Quyết vén rèm che lên, cúi đầu hôn lên môi Mộ Tử Thư, đặt tay lên bụng hắn, trong mắt tràn đầy nhu tình, ôn nhu nói với người đang ngủ mê man: “Tử Thư, chúng ta lại có hai Hoàng nhi rồi.”
Vũ Văn Quân Quyết đắm chìm trong vui sướng ôn nhu vuốt ve gò má Mộ Tử Thư cho đã mắt, lòng tràn đầy vui mừng, nhưng nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Tử Thư, nghĩ đến lời nói của đại phu, khuôn mặt lại trầm đi một nửa.
Mặc Sĩ Thịnh, ngươi suýt chút nữa hại trẫm mất đi Hoàng nhi, còn khiến cho Tử Thư chịu khổ, khoản này trẫm sẽ hảo hảo đòi lại!