“Đâu chỉ thể lực tốt, cơ thể cứ như không xương ấy, cái độ linh hoạt này thật đáng sợ, cmn có phải là người không thế?”
Lưu Mặc tức giận nhưng không thể không thừa nhận: “Hai người bọn họ đã lợi dụng tối đa ưu thế phát bóng trước, toàn bộ trận đấu này đều nằm trong sự kiểm soát của bọn họ. Nhịp độ, chiến thuật, thậm chí là vị trí đứng của Dương Hồng và Hồ Khánh Húc đều bị bọn họ khống chế.”
Ai có thể ngờ một người bài xích đánh đôi như Hầu Mạch lần này lại phối hợp tốt như vậy?
Càng khiến người ta không ngờ hơn chính là, bộ dạng Tùy Hầu Ngọc nhìn như thiếu niên xinh đẹp yếu đuối lại có thể chơi được đến như thế?
Đây đâu phải là tổ hợp cho điểm? Đây là tổ hợp đòi mạng!
Phong Dữ đào được nhân tài này ở đâu ra vậy, mà sao lại giấu được kín như vậy? Chẳng lẽ thật sự là người mới mới luyện có một tháng?
Cứ tiếp tục đánh như vậy, sợ rằng Dương Hồng sẽ bị lưu lại bóng ma tâm lý mất.
Người bên cạnh thở dài: “Hầu Mạch kia không lo thi vào Hoa đại đi, còn đánh tennis làm quần gì không biết! Thích bắt nạt người à!?”
Lưu Mặc đã đối chiến với Hầu Mạch mấy lần, hiểu cái cảm giác ấm ức không tìm được đối sách kia, thực sự là rất ngột ngạt.
Bây giờ cậu ta không nghĩ đến chuyện phải khỏa thân chạy mà lo lắng Dương Hồng và Hồ Khánh Húc sẽ bị lưu lại bóng ma trong lòng.
—
Ngồi cách đó không xa là Đường Diệu và Cố Lê Bạc.
Đường Diệu chính là nam sinh của Đông Thể, ngày đó khiêu khích Hầu Mạch, kết quả bị Tùy Hầu Ngọc đánh bóng thẳng vào mặt.
Cố Lê Bạc là cộng sự của Đường Diệu, yên lặng ngồi bên cạnh, nghiêm túc theo dõi trận đấu.
Đường Diệu nhìn Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đã thắng được set đầu tiên, quay sang hỏi Cố Lê Bạc: “Cái sào tre kia thật sự chỉ mới tập có một tháng à?”
Bức ảnh cap màn hình tin nhắn của Hầu Mạch và Lưu Mặc đã lan truyền rộng khắp trong nhóm những người chơi tennis, Đường Diệu đương nhiên cũng biết chuyện này, tranh thủ lúc mình chưa có trận đấu tới đây xem thử, xem Hầu Mạch lấy tự tin ở đâu ra mà lớn lối như vậy?
Kết quả được nhìn thấy sự phối hợp thần kỳ của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Đường Diệu căng thẳng cắn môi, lúc trước cậu ta cảm thấy Tùy Hầu Ngọc quá gầy, thể lực không ra sao.
Bây giờ thì… cảm giác mặt mình hơi rát rồi.
Cố Lê Bạc chống cằm, vẫn nghiêm túc xem thi đấu.
Người này có một thân hình đặc biệt, mặt nhỏ tay to, ngồi ở tư thế này khiến cho khuôn mặt trông càng nhỏ.
Môi cậu ta rất mỏng, trước khi nói chuyện có thói quen dùng đầu lưỡi liếm môi – chỉ là một thói quen cá nhân – nói: “Lần trước chúng ta đã xem bọn họ làm nóng người, người hỗ trợ đương nhiên sẽ không tấn công, nhưng đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một người hỗ trợ thể hiện sự háo thắng rất mạnh.”
Giọng của Cố Lê Bạc hơi nhỏ, xung quanh khu vực thi đấu tương đối ầm ĩ, Đường Diệu phải ghé sát lại gần mới nghe được những gì bạn mình nói.
“Thời gian một tháng, xem ra luyện tập rất chăm chỉ.” Điểm này Đường Diệu thừa nhận.
Cố Ly Bạc lạnh nhạt nói: “Có nhược điểm.”
“Chỗ nào?”
“Độ hiểu ngầm chưa đủ, giao lưu ánh mắt rất nhiều lần. Hơn nữa, Hầu Mạch còn dùng tay chỉ huy, nếu như chúng ta gặp bọn họ, tôi có lòng tin chúng ta sẽ thắng.”
Phong cách chơi của Cố Lê Bạc cũng là liên tục dự đoán đường bóng, thậm chí còn được gọi là máy tính bằng mắt thường.
Cố Lê Bạc không thua Hầu Mạch về năng lực tính toán và dự đoán, tâm cơ cũng rất nhiều, nhưng mà cậu ta chỉ có thể đánh đôi, nhược điểm của cậu ta là thể lực, kém tiêu chuẩn của một tuyển thủ tennis quá nhiều.
Tính cách của Đường Diệu rất dễ bị kích động, thường xuyên gây chuyện, nhưng Cố Lê Bạc vẫn nguyện ý làm cộng sự là bởi vì thể lực của Đường Diệu cực kỳ tốt, đánh đôi với Đường Diệu thoải mái dễ chịu nhất.
Hơn nữa, Đường Diệu rất biết nghe lời.
Thành tích tốt nhất của hai người bọn họ là hạng năm đánh đôi thanh thiếu niên toàn quốc.
—
Trên sân.
Vẻ mặt của Dương Hồng rất khó coi.
Lúc biết kết quả rút thăm cậu ta đã mừng như điên, không ngờ lại gặp được Hầu Mạch, đây là tổ hợp cho điểm còn gì?
Còn bây giờ thì lại lo lắng bồn chồn, chẳng lẽ thua ngay ở trận đầu tiên?
Dựa theo thể chế thi đấu, ba set thắng hai.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đã thắng được một set, set này lại tiếp tục chiếm ưu thế làm cho Dương Hồng bắt đầu cuống lên.
Hồ Khánh Húc chuẩn bị phát bóng, thời gian do dự hơi dài, bị trọng tài nhắc nhở, chỉ có thể nhanh chóng tự điều chỉnh trạng thái.
Lúc này bỗng dưng nghe được một tiếng rống của Lưu Mặc: “Nghĩ cái gì thế?! Cứ đánh hết sức là được!”
Một tiếng rống tràn ngập khí thế long trời lở đất, kéo tới một trận cười to.
Hầu Mạch không nhịn được lẩm bẩm: “Mịa cái con Ngao Đen này…”
Ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc đảo qua hàng ghế khán giả, chú ý tới một điều bất thường, không nhịn được chăm chú nhìn thêm.
Có nhiều trận đấu diễn ra cùng một lúc, huấn luyện viên Vương quan tâm tới lần đầu tiên đánh đôi của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc nên tới sân này xem bọn họ thi đấu.
Đột nhiên Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy Tô An Di chạy đến, đứng bên cạnh huấn luyện viên nói cái gì đó.
Huấn luyện viên Vương nghe xong giận tím mặt, đưa đồ trong tay cho Tô An Di, quay vào khu vực nghỉ ngơi.
Tô An Di lại cầm đồ đuổi theo.
Trong ấn tượng của Tùy Hầu Ngọc, huấn luyện viên Vương đã lớn tuổi, lại còn có vết thương cũ năm xưa nên rất ít khi chạy.
Còn Tô An Di là người có tính cách trầm ổn, không xảy ra chuyện lớn thì sẽ không lo lắng thành như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Sự mất tập trung của Tùy Hầu Ngọc bị Hầu Mạch phát hiện.
Tùy Hầu Ngọc rất dễ bị mất tập trung, tự mình không thể khống chế được, suy nghĩ rất dễ phiêu tán, nếu không thì bình thường đã không phải dùng những tư thế kì dị để đọc sách.
Điểm ấy Hầu Mạch đã sớm biết.
Hầu Mạch nhìn theo ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc, cao giọng nói: “Bước lên trước hai bước, vung vợt ở hướng bốn giờ!”
Tùy Hầu Ngọc không chút do dự, hoàn hồn trong nháy mắt, làm theo hướng dẫn của Hầu Mạch, vung vợt theo đúng góc độ và cảm nhận được một quả bóng vừa được đánh tới.
Là dự đoán của Hầu Mạch.
Sau khi đánh trả, Tùy Hầu Ngọc hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng điều chỉnh vị trí đứng.
Tùy Hầu Ngọc liên tục lùi về sau, quán tính ban nãy vẫn chưa hết.
Cậu vừa nhảy lên vung vợt giữa không trung, nếu như chờ bóng bay xuống thấp sẽ không thể đuổi kịp, điều này cũng làm cho Tùy Hầu Ngọc di chuyển có chút chật vật.
Hầu Mạch vươn tay đỡ sau lưng Tùy Hầu Ngọc, nói: “Chúng ta đánh phần của chúng ta, đừng nhìn chỗ khác.”
“Ừm.”
Hầu Mạch chưa quay về vị trí của mình mà dùng ngón tay búng trán Tùy Hầu Ngọc: “Nếu cậu làm hại tôi phải khỏa thân chạy thì lúc về tôi sẽ tụt quần cậu cạo sạch lông.”
“…” Tùy Hầu Ngọc lườm hắn một cái.
Hầu Mạch mỉm cười, quay lại vị trí của mình, chuẩn bị cho một lượt đánh mới.
Mặt trời từ từ lên cao, chiếu xuống toàn bộ mặt đất, khắp nơi bị ánh sáng chói mắt bao phủ.
Dưới ánh mặt trời, Tùy Hầu Ngọc nhìn bóng lưng của Hầu Mạch cùng bộ quần áo thể thao kết hợp hai màu đen đỏ, vóc người rắn chắc cao ráo, tay chân đầy sức mạnh, thoạt nhìn rất đáng tin cậy.
Có lẽ, chỉ có làm cộng sự của cậu ấy thì mới có thể cảm nhận được điều đó.
Tùy Hầu Ngọc triệt để tỉnh táo hoàn toàn.
Tiếp tục thi đấu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hầu Mạch: Kể cả thắng tôi cũng muốn tụt quần của cậu.
*** Hết chương 46