“Thứ nhất, đại đa số nạn nhân đều mang tính cách hướng nội, không thích giao tiếp với mọi người.”
“Thứ hai, bối cảnh gia đình phức tạp, ít hoặc nhiều đều từng bị mọi người xung quanh cùng bạn bè ức hiếp xa lánh.”
“Thứ ba….” Cô ngẩn đầu lên, chần chừ: “Đều để lại lời trăn trối ở hiện trường.”
Cấp dưới tụ lại nói nhỏ, Trương Kim Hải cầm chung trà lên nhấp một ngụm, mày nhăn thành hình chữ xuyên 川.
“Thứ tư, không ai là nhân chứng trong vụ tự sát, hiện trường không lưu lại bất kỳ dấu vết cho thấy có kẻ thứ hai đột nhập.”
Nếu nói hai điểm trước dựa vào số liệu thống kê phân tích, thì hai điểm tiếp theo xác thực có điểm đáng ngờ.
Nhưng mà, Tống Dư Hàng vẫn tiếp tục.
“Thứ năm, lúc lật xem hồ sơ vụ án, chi tiết xuất hiện nhiều nhất chính là: Biển, Cá voi trắng cùng Giải thoát.” Xác suất lập lại lên đến 75%.
Tống Dư Hàng clik mở PPT, phóng đại biểu đồ trên màn hình, đường thể hiện được tô màu đỏ.
Trịnh Thành Duệ đã thức đêm làm ra biểu đồ này, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tống Dư Hàng nhẹ nhàng gật đầu với cậu xác nhận cậu đã làm rất tốt.
“Hơn nữa, điều đáng chú ý là, lúc điều tra vụ án của Hạ Miên, đã từng phát hiện trong vở bài tập của nàng có bức đồ án tương tự, hình ảnh tương tự cũng xuất hiện trong vụ án lần này.”
Tống Dư Hàng ấn bút điện tử, hai bức vẽ giống như đúc xuất hiện trên màn hình lớn.
“Không nói đến việc có trùng hợp hay không, tần suất cao như vậy, lại là tự sát, độ tuổi cũng ở độ thanh thiếu niên, càng khiến chúng ta phải lưu ý nhiều hơn.”
Phía dưới có người giơ tay: “Tống đội, ý của Ngài là tất cả những vụ án trên đều do cùng một người làm ra? Chuyện này không khả năng, chỉ cần đã từng xuất hiện ở hiện trường nhất định sẽ lưu lại dấu vết, tổ điều tra hiện trường nhất định sẽ tìm ra, nếu thật sự có người thần không biết quỷ không hay giết nhiều người như vậy, cảnh sát sẽ không tìm được hắn.”
Lâm Yêm chống cằm nhẹ trào phúng: “Đã từng nghe Ám thị tâm lý chưa? Không cần phải có mặt ở hiện trường, vẫn có thể giết người gọn gàng một cách vô hình.”
Lại một màn ồn ào thì thầm, cảnh sát vừa nói chuyện nhất thời nghẹn họng, Lâm Yêm tiếp tục nói: “Nhà tâm lý học Pavlov đã từng nói: Ám thị con người là đơn giản nhất, nó xuất phát từ phản xạ có điều kiện. Trong sinh hoạt hằng ngày, không lúc nào không tiếp nhận sự ám chỉ của ngoại giới, nhỏ nhặt nhất từ những tờ rơi quảng cáo, cao hơn một chút sáng sớm rời giường nhìn sắc mặt mình trước gương không được tốt đều sẽ âm thầm tự hỏi mình một câu, có phải do đêm qua không ngủ ngon giấc hay không? Lợi dụng hoàn cảnh sẽ sinh ra hàng loạt vấn đề liệu có phải mình bị bệnh rồi không, đều thuộc hành vi Ám thị tâm lý.”
“Ám thị tâm lý phân chia theo cấp độ, nó tốt hoặc xấu đều không dựa vào ý chí của bản thân. Ví dụ như một người sắc mặt có phần tiều tuỵ, đi kiểm tra sức khoẻ thì phát hiện mình bị ung thư, Ám thị tâm lý sẽ xuất hiện, mình sẽ không sống được nữa. Nhưng có người luôn sống tích cực hướng về phía trước, thường xuyên rèn luyện thân thể, vận động điều độ, thì điều tồi tệ gì cũng không xảy ra.”
“Trên nguyên tắc kết quả không cách nào nằm trong sự kiểm soát, mọi người cứ suy diễn ra nhiều viễn cảnh khác nhau.”
Tống Dư Hàng nhìn nàng trong bộ cảnh phục đứng trước mọi người đĩnh đạc nói, bởi vì tự tin mà phát dương thần thái, khoé môi không khỏi lộ ra ý cười.
“Tỉ như, lão sư nói ngươi lần này kết quả kém, còn không bằng bạn khác, ngươi có phải hay không nghĩ rằng mình thực sự quá ngu dốt, cứ tiếp tục như vậy, cho dù ngươi không thật sự ngu dốt thì trong tiềm thức cũng sẽ cảm thấy mình không đủ thông minh, không đủ ưu tú, đây là bắt đầu cho việc thao túng tâm lý, chúng ta gọi nó là Ám thị tâm lý.”
Nói hàng loạt vấn đề như vậy, Lâm Yêm miệng chát lưỡi khô, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, thấm ướt khoé môi.
“Lúc tôi ở nước ngoài, từng giám định vụ án tương tự, hung thủ là một Bác sĩ tâm lý, xúi giục giết người, ám thị chính bệnh nhân của mình, chỉ dẫn hắn từng bước, từ cơ bản đến xúc cảm xa lạ bắt đầu thôi miên, đến cuối cùng nạn nhân ngược đãi động vật, phóng hoả, biến một người bình thường thành một tên sát thủ biến thái, chính tay giết luôn cả vợ mình.”
“Vụ án lần này chúng ta phải nhất mực điều tra, nếu không cứ tiếp tục như vậy, người chết sẽ càng lúc càng nhiều, ai có thể biết được có phải là chính con cái của những vị có mặt ở đây hay không?”
Lâm Yêm lời nói dứt khoát, giọng nói tuy nhẹ nhưng rất có khí phách, giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, mọi người bắt đầu rạo rực, ong một tiếng nổ tung.
Đoạn Thành sợ cánh tay nổi đầy gai ốc: “Này…. này này…. Pháp y Lâm khiến tôi lạnh cả sống lưng, sau này còn dám nghe lời người khác nữa sao?”
Phương Tân trừng hắn: “Cậu? Lão bánh quẩy, còn sợ người khác nói gì, lợn chết không sợ nước, dầu muối đều không ăn còn gì.”
Trịnh Thành Duệ nhịn không được phì một tiếng bật cười, giương mắt nhìn thấy cửa phòng họp bị người đẩy ra, lập tức nghiêm trang: “Yên lặng, yên lặng, Phùng cục tới.”
Đứng trên bục, Tống Dư Hàng chờ Lâm Yêm ngồi xuống, nàng hết sức chăm chú đắm chìm vào vụ án, căn bản không phát hiện Phùng cục đang đứng ở cửa, tiếp tục nói.
“Hơn nữa chúng ta không chỉ chỉnh lý lại hồ sơ tự sát một năm gần đây, đó là số liệu thống kê của 5 năm trước, mọi người có thể xem một chút.”
Tống Dư Hàng dùng bút điện thử chí vào: “Đường biểu đồ liên tục tăng lên, khoảng cách thời gian giữa các vụ án cũng rất sát sao, một năm có đến mấy mươi vụ, đều được biểu thị trên bản đồ. Chúng ta có lý do tin rằng, đằng sau các vụ tự sát của phần lớn thanh thiếu niên có một hoặc nhiều tổ chức nào đó ẩn mình điều khiển, mục đích của bọn họ chúng ta không tài nào đoán được, nhưng thanh thiếu niên là tương lai của đất nước, thế lực này chắc chắn đang muốn bóp chết họ từ trong nôi.”
Nàng vừa nói xong, ngoài cửa truyền đến một tràn vỗ tay: “Nói rất đúng!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy: “Phùng cục, Phùng cục….”
Phùng Kiến Quốc xua tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, đi đến bản led, Tống Dư Hàng buông xuống bút điện tử, lùi sang một bên.
“Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố, được cấp trên phê chuẩn, vụ án 9.27 Phạm Lâm và vụ án 6.1 Hà Miền một lần nữa lập lại điều tra, cũng thành lập tổ chuyên án, Tống Dư Hàn đảm nhiệm vị trí đội trưởng, Trương Kim Hải đội phó, các bộ phận kỹ thuật dốc toàn lực phối hợp tổ chuyên án điều tra phá án.”
Phùng Kiến Quốc cao giọng gọi tên hai người: “Tống Dư Hàng, Trương Kim Hải.”
“Vâng!” Hai người đồng thời đứng dậy, tay áp sát vào quần, nghiêm mình đứng thẳng.
“Thượng cấp đưa ra kỳ hạn một tháng, nhất định phải phá được, có lòng tin hay không?”
“Có, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!!” Tống Dư Hàng giơ tay ngang huyệt thái dương, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước không hề dao động.
•
Giờ cơm trưa.
Một người chưa bao giờ ăn cơm ở căn tin hôm nay lại bưng khay cơm đi đến chỗ Tống Dư Hàng, đặt mông xuống đẩy Đoạn Thành sang một bên.
“Ah…. Lâm tỷ, em tới trước mà?!”
Lâm Yêm nghiến răng cong môi: “TÔI, NGỒI.”
“Không phải chị không thích ăn ở căn tin sao?” Đoạn Thành khó hiểu hỏi đã bị Phương Tân tóm cổ lôi đi.
“Đi đi đi, chúng ta qua bên kia ngồi.”
“Sao vậy a, tôi vừa tìm được chỗ tốt mà.”
Phương Tân: “Lão trịnh mua một hộp đùi gà lớn đang đợi chúng ta….”
Còn chưa nói xong, Đoạn Thành đã túm chặt tay áo nàng: “Nhanh Nhanh, anh ta ngồi ở đâu vậy?”
Tống Dư Hàng vờ như không nghe không thấy gì hết, cho đến khi một làn gió nhẹ mang theo hương thơm nhàn nhạt đánh úp, cô mới nhích sang một bên tránh né.”
“Nếu là chuyện muốn tham gia vào tổ chuyên án thì không phải bàn nữa, tổ kỹ thuật không được phép ra tiền tuyến là quy củ, thành thật ở lại Thị Cục đợi đi.”
Tống Dư Hàng một câu liền phá vỡ đường lui của nàng, Lâm Yêm trừng mắt gắp một khối thịt kho tàu đưa qua cho cô.
“Tống đội châm chước một chút cũng không sao mà?”
Tống Dư Hàng nhìn nàng, ánh mắt đừng hối lộ, cũng không sợ chết nhìn khối thịt chất đầy trong chén mình, nhăn nhó.
“Đủ rồi, tôi không ăn, tôi thật sự không thích ăn thịt mỡ!!!”
Lâm Yêm có chút cứng đờ ra, lại gắp món vịt cho cô: “Vậy ăn gỏi vịt, ăn gỏi vịt, vịt không có mỡ.”
Nhìn chén cơm chất đầy như cây thông noel, Tống Dư Hàng triệt để cạn lời, lại nhích sang một góc: “Tôi không ăn, thật sự ăn không vô.”
Lâm Yêm đẩy khay thức ăn, cũng ép sát vào cô: “Ăn đi mà, những thứ này đều gọi cho chị.”
Nàng chớp chớp mắt, phơi bày bộ mặt thuần lương vô hại.
— Tin em mới lạ!
Nếu không phải từng thấy qua một Lâm Yêm ngoan tuyệt kia thì khả năng cô còn tin.
Cô đánh không được thì không thể trốn được sao?
Tống Dư Hàng cầm khay cơm lại nhích thêm một tí, Lâm Yêm từng bước không cho cô thoát thân.
Hơn phân nữa người xuất hiện trong căn tin đều quay đầu nhìn hai người.
Mì trong miệng Đoạn Thành rớt ra được nhanh chóng hút vào: “Ơ…. làm gì thế kia?”
Trịnh Thành Duệ đỡ mắt kính, suy tính một hồi đưa ra kết luận: “Mèo vờn chuột.”
Phương Tân bồi thêm một câu: “Chạy trời không khỏi nắng.”
“Hả chạy đi đâu?”
Lâm Yêm ném chiếc đũa, chỉ thẳng vào mọi người nói: “Ăn cơm đi!”
Ba người ăn ý cúi đầu ăn cơm.
Tống Dư Hàng bị dồn đến góc tường, không nhịn được nữa, đặc biệt, Lâm Yêm mỗi khi không mặc cảnh phục chỉ duy độc một chiếc áo sơ mi, nút áo lại không chịu cài đàng hoàng, mạn diệu cảnh xuân lộ ra trước tầm mắt cô.
Bộ vị mềm mại kia dí sát lên cánh tay cô.
Tống Dư Hàng cố tình tránh lại không thể thoát mà liên tục bị nàng cọ quẹt da thịt, cảnh tượng hết sức xấu hổ lại tồn đọng dư vị, thế cho nên tai cô bắt đầu ửng đỏ, liền trầm giọng rống nàng: “Ngồi xích qua bên kia chút!”
Lâm Yêm không nghe, duỗi tay ôm chặt cánh tay cô, khiến tay phải Tống Dư Hàng vô pháp nhúc nhích: “Nếu không cho tôi tham gia tổ chuyên án, tôi liền mỗi ngày bám dính lấy chị.”
Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ “mỗi ngày”.
Tống Dư Hàng da đầu tê rần, trước mặt mọi người lại không thể giằng co với nàng, chịu đựng lửa giận: “Em buông tay trước rồi nói.”
Lâm Yêm bị hấp dẫn bởi dáng vẻ sinh khí của cô, chút tâm tư muốn trêu đùa nhen nhóm, dùng sóng mắt liếc nhìn cô.
“Tôi không thả, thả ra chị chạy mất rồi sao, Tống Dư Hàng, Tống cảnh quan, Tống đội ~~” Nàng cố tình kéo dài ngữ điệu, liếc mắt đưa tình: “Đến tột cùng chị không hài lòng tôi ở điểm nào vậy?”
Cũng không biết ai ho khan một tiếng, cả căn tin liền bắt đầu từng đợt ho khan vang vọng nối tiếp nhau.
Tống Dư Hàng chỉ cảm thấy gân xanh khắp người mình bắt đầu bạo nổi, nàng đang khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của chính mình đây mà.
Theo nhiều khía cạnh khác nhau.
Hai người càng dán càng gần, hương nước hoa trên người nàng cứ quanh quẩn xung quanh cô, giọng nói gần trong gang tấc, môi đỏ liên tục khép mở làm nũng, mắt khép hờ đa tình, mang theo vẻ mặt khẩn cầu muốn nói lại thôi.
Lâm Yêm có thể cảm nhận rõ được việc cô tránh né cùng thân thể cứng nhắc.
Nàng quá am hiểu việc câu dẫn người khác kể cả chính mình, cơ hồ muốn giao phó nửa trọng lượng cơ thể lên người Tống Dư Hàng, tiến sát vào tai cô thả khí như lan: “Tống đội, đi mà.”
Nếu nơi này không phải nhiều người ra vào, cô sẽ giống như lần đó ở phòng lưu trữ hồ sơ, phản ứng mạnh mẽ một phen ném nàng ra ngoài.
Lâm Yêm còn từng cười nhạo cô rằng: Không hiểu phong tình.”
Giờ quan hệ giữa nàng cùng Tống Dư Hàng khá khăn khít, cũng coi như hiểu rõ tính cách đối phương.
Lâm Yêm nghĩ rằng cô sẽ tức học máu đẩy mình ra, sau đó mắng mình một trận rồi thì cũng sẽ đồng ý thôi.
Tống Dư Hàng mỉm cười.
Điều này thật ngoài ý muốn.
Lâm Yêm nhướng mày, mở tròn mắt nhìn cô tiến sát lại gần, dùng góc độ mà người khác không thấy đè thấp thanh âm.
“Có thể, thật ra có thể, chẳng qua tôi có một yêu cầu.”
Lâm Yêm rũ mắt, nhìn thấy cô kéo tay mình, siết thật chặt, không cho mình giãy giụa.
Lâm Yêm bất ngờ tránh thoát, nhưng không thoát được, nghiến răng nghiến lợi: “Chị muốn thế nào?”
“Không phải em chủ động dâng tới cửa sao?” Tống Dư Hàng nắm tay nàng, kéo nàng về phía mình, giống như đúng kiểu những người bạn tốt ôm bả vai nàng, từ từ đi xuống.
Ngữ khí nhẹ nhàng nhưng tiếng nói lại có chút trầm khàn.
“Em nói xem?”
Ba chữ này vừa vọt khỏi miệng, Lâm Yêm thiệt hận không thể ban cho cô một cái tát, nhưng gương mặt nàng đã tức thì đỏ lên, môi run giật.
Làn da nàng rất trắng, mỗi khi bối rối sẽ lập tức thay đổi sắc hồng, nhìn qua cơ hồ giống như đã muốn mà còn ngại, thật khó lòng giải thích.
Tống Dư Hàng ngẩn ra, ánh mắt này thành công khiến tâm cô ngứa ngáy, còn chưa kịp cảm thụ lâu lắm. Lâm Yêm đã phóng chiếc đũa đẩy ra cánh tay cô, xoay người rời đi, không chút nào lưu tình, rõ ràng đang thực sự sinh khí.
Đùa giỡn là nàng, nghiêm túc cũng là nàng.
Tống Dư Hàng bất lực đỡ trán, thật hết cách với cô nãi nãi này rồi: “Được rồi, tôi đồng ý, em có thể tham gia, nhưng chỉ được phép theo sau tôi, không được tự ý hành động.”
Lâm Yêm bước chân dừng lại, không quay lại, nàng vẫn còn giận, cũng không thèm nhìn cô, vẫu môi kháng nghị.
Tống Dư Hàng bất đắc dĩ, đành phải đặt đôi đũa xuống, kéo nàng lại, ấn nàng ngồi xuống bên cạnh mình, gắp những khối thịt mà nàng đưa cho mình trả lại trong chén nàng.
“Nếu thật sự có người ở trong tối giật dây thì người này nhất định tâm tư kín đáo, rất khó đối phó, cho nên, không cho em tham gia là vì muốn tốt cho em.”
Lâm Yêm nhếch môi cười, nhìn cô gắp toàn bộ chỗ thịt trả lại cho mình: “Tôi có năng lực tự bảo vệ chính mình, không cần chị nhọc lòng.”
Tống Dư Hàng động tác cầm đũa trên tay hơi sững lại: “Vậy được, em đi đi, tôi xin thu lại những gì vừa nói.”
Lâm Yêm suýt chút nữa bốc khói, nghiến răng: “Tống Dư Hàng, chị đủ chưa!”
Trêu đùa nàng riết thành nghiện rồi?!
Trông nàng tức giận cứ như lão hổ, nhưng trước mắt nhiều người nàng chỉ giống như cô mèo nhỏ giơ nanh múa vuốt.
Tống Dư Hàng quá hiểu tính cách của nàng, vuốt ve bộ mao vô hình đang xù lên kia: “Tôi không đùa giỡn, tôi thật sự lo lắng cho em, em muốn tham gia, có thể, chẳng qua là tôi….”
Lâm Yêm gắt gao nhìn cô chăm chú, chỉ cần cô dám nói ra những lời đó, nàng liền hất nguyên bàn thức ăn này xuống đất, sau đó hung hăn nói một câu “Không biết liêm sỉ!”
Tống Dư Hàng chớp chớp mắt, có chút vô tội: “Ước pháp tam chương.”
Lâm Yêm như ngưng thở, lười phản ứng cô: “Có chuyện nói nhanh, mắc rắm thì mau thả.”
“Một, không thể rời khỏi phạm vi tầm mắt tôi.”
Lâm Yêm lười nhác gật đầu: “Được, có thể.”
“Hai, không được tuỳ hứng tức giận.”
Lâm Yêm nhướng mày: “Hửm?”
“Tỉ như ‘tôi mệt mỏi quá, không đi nữa’. Chúng ta ra ngoài điều tra phá án chứ không phải đi nghỉ mát.”
Lâm Yêm oán hận: “Chị hiểu tôi quá ha, vậy cuối cùng là gì?”
Tống Dư Hàng nghĩ nghĩ: “Tạm thời chưa nghĩ ra, về sau khi phát hiện lại nói.”
Lâm Yêm còn muốn nói gì đó thì cô đã cúi đầu vào khay cơm, giơ tay tạm dừng cuộc đối thoại.
“Ăn cơm, thời gian của chúng ta không nhiều, em vừa lãng phí 15 phút của tôi đấy.”
Lâm Yêm quay đầu lại, căn tin không còn lại mấy người.
Nàng hơi sửng sốt: “Chờ vụ án kết thúc, tôi sẽ mời chị —-”
Nàng còn chưa nói xong, Tống Dư Hàng đã gắp một khối thịt gà tẩm ớt đặt vào trong chén nàng: “Nếm thử, tuy rằng không thể so với mấy bữa ăn xa xỉ ở nhà em, nhưng tuyệt đối sạch sẽ hợp vệ sinh.”
Lâm Yêm nửa tin nửa ngờ gắp lên bỏ vào trong miệng.
Tống Dư Hàng nhìn hai chữ thoã mãn in trên gương mặt nàng, cũng cảm thấy mỹ mãn mỉm cười.
“Ăn ngon không?”
“Cũng…. cũng tạm.”
“Vậy ăn nhanh đi.”
“Ờh.”
—————-
—————–
