“Không phải năm mới sắp đến rồi sao? Đến lúc đó, chúng ta sẽ có rất nhiều tiền lì xì, lo gì không có bạc trả nợ chứ”
“Đúng vậy” Ô Bách cười hì hì: “Vẫn là Cửu ca thông minh nhất”
Vừa tới Đổ Nhạc phường, hai người vội vội vàng vàng chạy lên lầu ba.
Người đến Đổ Nhạc phường đánh bạc người nhiều cô số kể, kẻ vào người ra náo nhiệt như trẩy hội.
Lúc chạy đến lầu hai, bọn Ô Thế đột nhiên đụng vào một nam nhân đang đi xuống lầu. “Bộp” một tiếng, một cây sáo màu hắclam rơi ra từ tay áo Ô Bách.
Ô Bách cả kinh vội vàng nhét U Quỷ địch trở lại rồi quay qua nam tử giận dữ quát: “Ngươi đi đường mà không có mắt hả? Nếu pháp khí của ta bị hủy thì ngươi bồi thường ta thế nào đây?”
“Thập đệ” Lo lắng Ô Bách gặp phải chuyện, Ô Thế vội vàng ngăn cản: “Pháp khí không sao là được rồi, giờ vào gặp chưởng quỹ quan trọng hơn”
Ô Bách hung dữ trừng mắt với nam nhân đụng hắn rồi hừ lạnh một tiếng. Sau đó, hắn đi theo Ô Thế lên lầu ba. Bọn chúng đi sâu vào gian phòng bên trong cùng. Sau khi được thủ vệ cho phép, cả hai vào nội gian gặp Vu Chưởng quỹ.
Nam nhân đụng vào Ô Bách cũng không phải ai xa lạ mà chính là Hắc Can. Sau khi nhìn thấy cửa phòng trên lấu ba đóng lại. Hắc Can lập tức dẫn theo sáu hộ vệ quay trở lại lầu ba.
“Vu Chưởng quỹ, chúng ta đã mang đến pháp khí mà ngươi muốn”
Ô Thế và Ô Bách lấy pháp khí từ trong túi áo ra đặt lên bàn.
Vu Chưởng quỹ cười nói: “Cửu công tử và Thập công tử quả nhiên là giữ lời hứa mang pháp khí lại đây đúng thời hạn đã định”
Hắn vươn tay với bọn họ: “Các ngươi mau đưa ta xem có phải đúng là pháp khí mà ta cần hay không”
Ô Thế đẩy pháp khí của mình và Ô Bách đến trước mặt hắn: “Vu Chưởng quỹ, trước khi cho ngươi xem, ta muốn biết vì sao ngươi lại yêu cầu chúng ta cầm cố ba món pháp khí này?”
Ánh mắt Vu Chưởng quỹ tối đi vài phần: “Chuyện này cũng không có gì bí mật cả. Bởi vì gần đây, ta có một vị bằng hữu muốn bắt đại yêu quái, hắn cần một vài món pháp khí cao cấp để trợ giúp thì mới có thể thành công. Có điều, hắn lại không có những pháp khí mạnh như này. Khi nghe nói chỉ có Ô gia các ngươi pháp khí mới phù hợp nhưng lại không quen biết với Ô gia các ngươi, hắn mới hỏi ta trên xem ta có thể giúp hắn mượn pháp khí được hay không. Không ngờ, các ngươi……”
Vu chưởng quỹ cười hề hề: “Chuyện sau đó, các ngươi cũng biết rồi đấy”
Ánh mắt Ô Thế trầm xuống: “Không phải vì muốn mượn pháp khí mà ngươi cố tình làm cho chúng ta thua bạc chứ?”
Vu Chưởng quỹ chậm rãi thu lại lại nụ cười, nghiêm túc nhìn hắn: “Cửu công tử, ngươi cảm thấy ta là người như vậy sao? Nếu ta thật sự làm như vậy thì về sau còn ai dám đến Đổ Nhạc phường đánh bạc đây?”
Ngẫm lại thấy Vu chưởng quỹ nói cũng có lý, Ô Thế buông tay để hắn kiểm tra pháp khí.
Sau khi kiểm tra kỹ lưông ba pháp khí và xác định đúng là thứ hắn muốn tìm, Vu Chưởng quỹ viết giấy cầm đồ cho bọn họ. Đồng thời, hắn cũng bắt hai tên đó đóng dấu chứng minh những món pháp khí này là Ô gia cầm cố cho hắn.
Ô Thế nhắc lại một lần nữa: “Dù pháp khí đã cầm cố cho ngươi nhưng ngươi phải cam đoan khi chúng ta chuộc đồ thì nó vẫn hoàn hảo, không bị hư hại”
“Không thành vấn đề” Vu Chưởng quỹ cười híp mắt cầm chứng từ nhìn một chút: “Cửu công tử, Thập công tử, bây giờ trời vẫn còn sớm. Hai người có muốn gỡ vốn hay không?”
Ô Thế cười lạnh: “Ta sợ lại tiếp tục thua rồi phải đem thêm pháp khí để gán nợ tiếp”
Hắn lôi kéo Ô Bách xoay người ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, cả hai nhìn thấy nam nhân vừa mới đụng vào Ô Bách dưới lầu hai.
Ô Bách cả giận nói: “Tránh ra!”
Không thèm đếm xỉa đến hắn, Hắc Can bước đến vài bước ép Ô Bách và Ô Thế trở về phòng.
Cảm giác nam nhân này không phải người thường, hơn nữa phía sau hắn còn có sáu gã hộ vệ, Ô Thế vội vàng kéo tay Ô Bách để hắn không đừng lên tiếng kẻo đắc tội người khác.
Hắc Can nhanh chóng bước đến trước mặt Vu Chưởng quỹ, cầm lấy pháp khí trên mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Pháp khí này là sính lễ của chủ tử cho phu nhân của chúng ta. Vì sao lại ở trong tay các ngươi?”
Nghe hắn nói xong, sắc mặt Ô Thế và Ô Bách tức thì trở nên trắng nhách.
Thôi tiêu rồi!
Không ngờ tên này là người của Hắc gia.
Nếu vậy thì Ô Nhược cũng sẽ biết chuyện Ô gia bọn họ trộm sính lễ của hắn rồi.
Nếu như người Hắc gia tìm tới đối chất thì hai người bọn họ cũng sẽ không đơn giản là bị đánh gãy chân đâu.
Ô Bách nắm chặt tay Ô Thế run rẩy hỏi: “Cửu… Cửu ca, làm sao bây giờ?”
“Ta… Ta làm sao mà biết được” Ô Thế cũng vô cùng sợ hãi. Hắn cũng không lớn hơn Ô Bách bao nhiêu nên dĩ nhiên là không có nhiều kinh nghiệm xử lý tình huống. Vì vậy, khi gặp chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên hắn cũng trở nên luống cuống không khác gì Ô Bách.
Nghe những lời này của Hắc Can, Vu Chưởng quỹ biết ngay thân phận của người này. Thế nhưng, hắn vẫn là giả vờ tức giận nói: “Các ngươi là ai? Sao lại cả gan xông vào thư phòng của ta. Ngươi có biết Đổ Nhạc phường là địa bàn của Vu mỗ không? Nhà ngươi, này, trả chứng từ lại cho ta, người đâu, người đâu”
Hắc Can thẳng tay đoạt ba pháp khí và chứng từ nhét vào trong áo choàng. Sau đó, hắn xoay người phân phó hộ vệ: “Dẫn người về”
Nghe vậy, Ô Thế và Ô Bách vội vàng xoay người bỏ chạy. Thế nhưng, bọn chúng bị hộ vệ chặn đường. Hơn nữa, linh lực của chúng không cao như những hộ vệ kia nên rất nhanh chóng, Ô Thế và Ô Bách đã bị họ đánh ngất trên mặt đất.
Sợ bọn họ động thủ với mình, Vu Chưởng quỹ vội vàng nói: “Đừng đánh ta, ta đi với các ngươi là được rồi chứ gì”
—– Hết chương 46 —–