Lúc này là tháng Mười Hai, thời tiết vốn đã lạnh, song sau khi Tô Lăng nghe thấy thì toàn thân lập tức phát rét.
Cô đã dặn đi dặn lại hàng trăm hàng ngàn lần rằng Vân Bố cố gắng đừng nhận phim tiên hiệp, nhưng Vân Bố vẫn đi.
Tô Lăng tính toán thời gian, sắc mặt cũng tái lại không còn chút máu, cô vội vàng gọi điện thoại cho Vân Bố.
Điện thoại vang lên hồi lâu cũng không có ai bắt máy.
Trong lòng Tô Lăng sốt ruột, hỏi Chu Uyển Uyển: “Sao Vân Bố nhận được bộ phim này vậy? Đoàn phim này ở đâu?”
Chu Uyển Uyển không rõ lắm. Cô ta buông cái gương trên tay xuống, trả lời: “Tôi cũng không biết, nhưng có một khoảng thời gian Vân Bố không vui vẻ lắm, bề ngoài như bị mất ngủ, sau đó thì cậu ấy đi thử vai khắp nơi, cuối cùng cũng trúng tuyển, lúc đó còn rất vui nữa.”
Tô Lăng không còn cách nào, chỉ có thể đi đến mấy cái đoàn phim ở kiếp trước để tìm người.
Cô còn nhớ rõ cái đoàn phim quay bộ “Liên Hoa Lục” kia, nhắc tới là đau lòng, kiếp trước Vân Bố xảy ra chuyện, đoàn phim đã đè chuyện này xuống rồi tiến hành quay hình như thường.
Ai cũng không biết rằng tại đây đã có một cô gái xinh đẹp như hoa đã mất mạng trong bộ phim này.
Sau khi bố và mẹ kế của Vân Bố được bồi thường một khoản tiền lớn thì cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.
Cũng may đoàn phim đó ở ngay thành phố B, Tô Lăng ngồi xe tới đó, bên đó đúng đang quay phim.
Tô Lăng bị ngăn lại không đi vào được, cô vô cùng lo lắng: “Xin anh cho tôi vào trong một chút thôi, tôi tìm bạn của tôi, cô ấy tên Vân Bố.”
Người đó nhìn cô bằng nửa con mắt: “Được rồi được rồi, mỗi ngày đều có người tới đây tìm người, cũng đều nói là tìm bạn của mình, theo đuổi người nổi tiếng cũng không thể theo tới nơi này chứ, tránh ra đi!”
Tô Lăng không có cách nào, kiếp này có rất nhiều việc đã xảy ra sớm hơn dự tính, một ngày thôi cô cũng không thể đánh cuộc được.
Bây giờ không có tin xấu nào truyền ra, chứng tỏ là Vân Bố vẫn bình an khỏe mạnh, cô biết có nhiều lúc số phận rất mạnh mẽ, nhất định phải ngăn cản toàn bộ chuyện này.
Tô Lăng không vào được, chỉ có thể cầu cứu người khác.
Đầu tiên cô gọi điện thoại cho Lâm Thanh, Lâm Thanh nghĩ một chút rồi đáp: “Phim “Liên Hoa Lục” hả? Lúc trước từng nghe tới nhưng vốn đầu tư của phim này không lớn, diễn viên tới thử vai cũng chưa ký hợp đồng nghệ sĩ gì, chị không có cách liên lạc với đạo diễn. Em tới đó làm gì vậy?”
Tô Lăng không thể giải thích cho cô ta, vội vàng nói hai câu rồi tắt máy.
Cô chợt khựng lại, gọi cho Tần Kiêu.
Cô nhớ rõ lúc Vân Bố xảy ra sự cố, cũng là lúc Tần Kiêu dẫn cô đi tới đoàn phim, chắc chắn anh sẽ có cách.
Đời này, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh.
Vốn dĩ Tần Kiêu đang họp, có một hạng mục bất động sản làm rất tệ, anh đang chửi người thì di động vang lên.
Lẽ ra Tần Kiêu sẽ không chút nghĩ ngợi mà tắt máy, thế nhưng khi liếc qua màn hình di động, anh bất ngờ cau mày.
Quản lí bị mắng đến mồ hôi chảy đầy đầu thì nhìn thấy tổng giám đốc Tần đi ra ngoài nghe điện thoại với ánh mắt kỳ lạ.
Tần Kiêu nở nụ cười: “Lăng Lăng, chủ động vậy sao, nhớ tôi à?”
Tô Lăng không trả lời vấn đề này, cô không hề ấp a ấp úng, nói hẳng mục đích gọi đến: “Tần Kiêu, tôi không vào được đoàn phim “Liên Hoa Lục”, anh có thể giúp tôi tìm cách được không?” Thái độ nhờ người khác giúp đỡ của cô rất chân thành, giọng nói vô cùng mềm mại: “Tôi xin anh đấy.”
Anh nghe xong thì cơ thể tê dại một cách kỳ lạ.
Tô Lăng cầu xin anh ư?
Trong bụng anh mắng một câu thô tục, bị cái loại vui sướng kỳ quái này chiếm lấy, anh cảm thấy chắc chắn mình là một tên biến thái rồi.
Tần Kiêu không dám bàn điều kiện với cô, thật ra không phải không muốn, dù sao lúc này nói điều kiện thì quá nửa là cô sẽ đồng ý, nhưng chỉ sợ lần sau sẽ không có loại chuyện tốt như vậy.
Anh đè giọng, bình tĩnh trả lời: “Được, em chờ tôi một chút.”
Tần Kiêu gọi Hạ Tẩm tới: “Cô đi kiểm tra đoàn phim “Liên Hoa Lục” xem, nói cho ông ta biết Tần Thị muốn đầu tư, để ông ta cho Tô Lăng vào trong trước đi.”
Vô cùng đơn giản và thô bạo, khóe miệng Hạ Tẩm giật giật, đi làm việc thôi.
Tô Lăng đợi một lát thì đạo diễn của “Liên Hoa Lục” ra ngoài đón cô vào.
Đoàn phim của bọn họ đang quay được một nửa thì nhận được cuộc điện thoại ngoài ý muốn, bộ phim “Liên Hoa Lục” chỉ là một bộ phim chiếu mạng, không có kinh phí gì.
Tần Thị muốn đầu tư, ông ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, té ra bây giờ đi đường mà cũng có thể nhặt được vàng cơ đấy.
Đạo diễn cảm thấy bản thân mình sắp bốc lửa tới nơi, Hạ Tẩm nói rất gấp, ông ta vội vàng hô cắt, diễn viên đang treo trên dây cáp còn chưa được kéo xuống thì đạo diễn đã đi ra đón người.
Tô Lăng đã đoán được kết quả của lần dựa hơi này, cô căng da đầu xin lỗi đạo diễn, dù sao đây cũng là chuyện quan trọng liên quan đến sống chết, cô đi theo đạo diễn vào bên trong.
Đây là một trấn nhỏ để quay phim cổ trang.
Thiết bị thật sự kém hơn bộ phim “Mười Hai Năm Phong Trần” trước đây rất nhiều, kết quả là khi Tô Lăng mới đi được nửa đường, bỗng dưng bên kia hét ầm lên.
Có người la to: “Dây cáp bị đứt rồi!”
“Trời ơi!”
Trong lòng Tô Lăng căng thẳng, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa mà chạy nhanh qua bên đó.
Sắc mặt đạo diễn cũng thay đổi, vội vàng theo sau.
Vân Bố nằm trên mặt đất, trên người trầy trụa chảy máu, xương tay của cô nàng bị gãy, vô cùng đau đớn, thế nhưng không bị ngất đi, mà bởi vì quá đau nhức nên bật khóc tại chỗ.
Tô Lăng chen vào đó: “Vân Bố!”
Nhìn thấy Vân Bố đang khóc mà không chết ngay tại chỗ giống kiếp trước, Tô Lăng nhẹ nhàng thở ra rồi lập tức gọi cho xe cấp cứu.
Môi Vân Bố cũng bị đập trúng, có chảy máu, thoạt trông rất đáng sợ.
Tô Lăng không dám chạm vào cô ấy, sợ sẽ khiến tình trạng vết thương của Vân Bố càng nghiêm trọng hơn.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến, Vân Bố được nâng lên xe. Tô Lăng cũng lên theo.
Đạo diễn thấy tim mình đập điên cuồng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Chân của người bên cạnh cũng mềm oặt: “Cũng… May mà chúng ta đã dừng quay phim lại giữa chừng, sau khi đạo diễn hô cắt, chúng tôi đã nghĩ rằng cũng không biết lúc nào mới quay phim tiếp nên để nhân viên công tác kéo hai cô ấy xuống đất, ai ngờ lúc dây cáp của Vân Bố mới thả xuống một nữa thì bị đứt. Phía dưới là dốc núi và đá tảng, nếu như bị đứt trên không, vậy….”
Vậy thì có lẽ hôm nay Vân Bố đã chết ở trong này rồi.
Đạo diễn hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cảm thấy may mắn khi Tần thị gọi điện thoại tới rồi mang đến sự trùng hợp như vậy, nếu không thì đây là một mạng người đấy.
Lúc Vân Bố đang được phẫu thuật, Tô Lăng lo lắng đi qua đi lại, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Vân Bố đừng xảy ra chuyện gì.
Tô Lăng không biết toàn bộ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, nếu như hôm nay cô thật sự tới chậm hơn một chút thôi, vậy thì dây cáp của Vân Bố sẽ bị đứt ngay giữa không trung.
Sau khi tan họp, Tần Kiêu đi ra, Hạ Tẩm đang chờ ngoài cửa.
Anh làm việc rất dứt khoát, bước đi củng rất nhanh, Hạ Tẩm bước nhanh theo sau anh.
Tần Kiêu vừa đi vừa hỏi: “Tình hình bên “Liên Hoa Lục” sao rồi?”
Hạ Tẩm vừa gọi điện thoại sang đó, lúc này cũng thổn thức: “Đạo diễn nói bên bọn họ xảy ra chuyện, một diễn viên tên Vân Bố ngã từ trên cáp xuống.”
Tần Kiêu cảm thấy cái tên này rất quen.
Suy nghĩ cẩn thận mới nhớ là bạn của Tô Lăng, có vẻ người này có quan hệ rất tốt với cô.
Trời sinh Tần Kiêu là người lạnh nhạt, chỉ cần không phải Tô Lăng xảy ra chuyện thì dù là ai chết, anh đều không có cảm giác gì, vì vậy anh hỏi cho có lệ: “Ngã có nghiêm trọng không?”
Hạ Tẩm đáp: “Dạ không biết nữa, trước mắt đang ở bệnh viện, nhưng mà tổng giám đốc Tần, anh thấy có đúng lúc không, đạo diễn vừa gọi điện thoại đến cảm ơn chúng ta đấy, bọn họ dừng quay phim lại giữa chừng, diễn viên đó được cáp treo thả xuống hơn một nửa mới ngã, nếu như không dừng lại thì có thể đã xảy ra tai nạn chết người rồi.”
Vốn là Tần Kiêu không để ý tới, nhưng khi nghe nói như vậy thì đôi mắt chợt nheo lại.
Là hơi trùng hợp thôi sao.
Cũng quá trùng hợp rồi.
Lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho anh, còn cầu xin anh giúp đỡ không do dự chút nào, giọng điệu cũng rất nôn nóng, giống như là biết Vân Bố sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Việc này thật thú vị đấy, vì sao cô sẽ biết trước?
Tần Kiêu nhớ tới những lời kỳ lạ mà Tô Lăng đã nói lúc uống rượu ở Vân Thượng Tinh Không, còn có giấc mơ kỳ quái, khiến người ta phải đau lòng mà anh đã mơ thấy.
Ngay từ đầu cô đã chán ghét anh, tuy lúc đó anh ương ngạnh đùa giỡn cô nhưng cũng chỉ là phản ứng bình thường của đàn ông, chưa đến nỗi khiến cô hận anh. Hơn nữa, rõ ràng ban đầu là cô ấy xinh đẹp như thế lại xuất hiện trong phòng tắm của anh dưới bộ dáng trang điểm như ma quỷ.
Liên kết tất cả các tình tiết này với chuyện của Vân Bố thì nghĩ thế nào cũng cảm thấy có vài việc rất khó hiểu.