Hồ Phỉ nhìn linh bài hai vị, chân tay giá lạnh phát run. Chàng vẫn nghi ngờ cái chết của song thân mình tất có liên quan trọng đại với Miêu Nhân Phượng nhưng thấy y là người khẳng khái hào hiệp, chỉ mong mối nghi ngờ của mình sai trật. Nhưng bây giờ y thẳng thắn công nhận chẳng úy kỵ gì, sắc diện cùng giọng nói rất dỗi thê lương.
Chàng không biết phải làm thế nào cho phải.
Miêu Nhân Phượng hai tay chắp để sau lưng quay lại nói:
– Tiểu huynh đệ đã không chịu nói mối liên quan với Hồ đại hiệp thì ta cũng không hỏi nữa. Tiểu huynh đệ! Huynh đệ đã nhận lời chiếu cố cho con gái ta thì nên nhớ kỹ.
Thế là đủ rồi. Tiểu huynh đệ muốn trả oán cho Hồ đại hiệp thì cứ việc hạ thủ đi.
Hồ Phỉ giơ đao lên dừng lại trên không nghĩ bụng:
– Ta chỉ cần dùng yếu quyết ” Dĩ khách phạm chủ ” mà y vừa dạy ta từ từ hạ đao xuống là y quyết không tránh khỏi, thế là ta trả xong mối đại cừu hạ sát song thân.
Nhưng chàng thấy nét mặt hòa bình, đã không lộ vẻ thương tâm lại không ra chiều sợ sệt thì hạ đao thế nào được?
Đột nhiên chàng kêu to một tiếng rồi xoay mình chạy đi.
Trình Linh Tố thi triển khinh công chạy theo.
Hồ Phỉ chạy một mạch hơn mười dặm đột nhiên ngã lăn ra gào khóc oà lên.
Trình Linh Tố chạy đến bên nhưng biết lúc này khuyên giải không được, đành lặng lẽ ngồi xuống để chàng tha hồ mà khóc đặng phát tiết nỗi bi thương trong lòng.
Hồ Phỉ khóc hết nước mắt mới dừng lại nói:
Linh cô nương! Y giết gia gia và má má của tại hạ. Đây là mối thù chẳng đội trời chung.
Trình Linh Tố ngẩn người ra hồi lâu mới hỏi:
– Vậy chúng ta trị mắt cho y đã là một việc lầm lỡ.
Hồ Phỉ đáp:
– Việc chữa mắt cho y không lầm lẫn chút nào. Chờ y sáng mắt trở lại tại hạ mới kiếm y để trả thù.
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:
– Nhưng võ công y còn hơn nhiều, tại hạ cần phải luyện tuyệt nghệ trước mới được.
Trình Linh Tố đáp:
Y đã dùng binh khí bôi chất độc sát hại lệnh tôn thì chúng ta cũng dùng cách này để trả oán.
Hồ Phỉ thấy cô hết lòng hết dạ ủng hộ mình, bất giác sinh lòng cảm kích. Nhưng chàng nghĩ tới cô dùng chất độc kịch liệt để đối phó với Miêu Nhân Phượng thì tự nhiên trong lòng lại sợ run mới thật là kỳ.
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
– Linh cô nương đây tài trí thông minh gấp mười tạ Dĩ nhiên võ công cô cũng không phải hạng tầm thường. Nhưng suốt ngày cô kề cận độc vật thì không hiểu…
Trong lòng chàng đã cảm thấy có điều không ổn.
Sau một trận khóc lóc hồi lâu, mối uất muộn trong long đã vơi đi nhiều.
Chàng thấy trời mờ sáng, thượng lộ được rồi. Nhưng chàng vừa đứng dậy bỗng la lên một tiếng:
– Hỏng rồi!
Nguyên lòng chàng phấn khích, đang ở nhà Miêu Nhân Phượng chạy đi ngay còn bỏ lại cái bọc đeo bên mình. Bây giờ chàng không muốn chạm mặt Miêu Nhân Phượng nữa.
Trình Linh Tố cất giọng buồn buồn nói:
Cái gì mất thì còn được nhưng chẳng thể để mất tấm Ngọc Phụng Hoàng kia.
Hồ Phỉ bị cô nói trúng tâm sự, bất giác đỏ mặt lên nói:
– Cô hãy chờ ở đây một chút. Tại hạ quay lại lấy bọc không thì ngay bữa cơm tối nay cũng chẳng có tiền trả.
Trình Linh Tố đáp:
– Tiểu muội có bạc rồi. Cả vàng cũng có nữa.
Cô lấy trong bọc ra hai đỉnh vàng nhỏ.
Hồ Phỉ lại nói:
– Điều trọng yếu nhất là cuốn Quyền Kinh Đao Phổ gia truyền quyết không thể để mất được.
Trình Linh Tố lại thò tay vào bọc đưa cuốn Quyền Kinh Đao Phổ ra lạnh lùng hỏi:
– Có phải cuốn này không?
Hồ Phỉ vừa kinh ngạc vừa vui mừng cười đáp:
– Cô nương thật là tinh tế, trông nom giúp tại hạ cả mọi việc.
Trình Linh Tố nói:
– Chỉ đáng tiếc là tấm Ngọc Phụng Hoàng còn bỏ lại, thật chẳng yên tâm chút nào.
Hồ Phỉ thấy cô nói bằng một vẻ trịnh trọng, tựa hồ không phải đùa giỡn mình thì trong lòng nóng nảy đáp:
– Tại hạ quay lại tìm kiếm, có khi tìm thấy được.
Dứt lời chàng cắm cổ đi ngay.
Trình Linh Tố vội la lên:
– Ô hay! Cái gì lấp loáng thế kia?
Cô thò tay vào trong đám cỏ xanh lượm lên một vật hào quang lấp loáng. Chính là con Ngọc Phụng.
Hồ Phỉ cả mừng cười nói:
– Cô nương quả là Nữ Gia Cát, Tiểu Trương Lương. Tiểu nhân chịu thua rồi.
Trình Linh Tố đáp:
– Đại ca thấy con Ngọc Phụng mà hí hửng quá chừng. Tiểu muội trả cho đây.
Cô liền đưa cuốn Quyền Kinh Đao Phổ và con Ngọc Phụng giao lại cho chàng rồi nói:
– Hồ đại ca! Sau này sẽ tái ngộ!
Hồ Phỉ sửng sốt hỏi:
Cô nương giận rồi ư?
Trình Linh Tố hỏi lại:
– Tiểu muội tức giận ai?
Nhưng mắt nàng đỏ hoe, hai dòng châu lệ muốn trào ra, phải quay đầu đi.
Hồ Phỉ nói:
– Cô nương đi đâu bây giờ?
Trình Linh Tố đáp:
– Tiểu muội không biết.
Hồ Phỉ hỏi:
– Sao cô lại không biết?
Trình Linh Tố đáp:
Tiểu muội đã không cha không mẹ, sư phó lại chết rồi. Cũng chẳng ai cho Ngọc Phụng Hoàng hay Ngọc Kỳ Lân gì gì thì còn biết đi về đâu?
Cô nói đến đây không dằn lòng được nữa, giọt châu tầm tã như mưa.
Hồ Phỉ từ ngày gặp cô, thấy tâm tư cô rất thân mật, chỗ nào cô cũng chiếm thượng phong hơn người. Gặp việc khó khăn gì cô cũng giải quyết được. Thế mà bây giờ dưới ánh sáng ban mai bóng sau lưng cô rung động, dáng dấp cô thật yếu ớt, chàng không khỏi sinh lòng lân tích liền nói:
– Linh cô nương. Tại hạ đưa cô một đoạn đường.
Trình Linh Tố kéo áo lên lau nước mắt đáp:
– Tiểu muội đã không biết đi về đâu thì đại ca tiễn chân cái gì? Đại ca bảo tiểu muội đi chữa mắt cho Miêu Nhân Phượng, tiểu muội đã làm xong rồi.
Hồ Phỉ muốn làm cho cô vui lên liền nói:
– Nhưng còn một việc cô nương chưa làm.
Trình Linh Tố quay lại hỏi:
– Việc gì?
Hồ Phỉ đáp:
– Tại hạ cầu cô nương chữa mắt cho Miêu Nhân Phượng, cô bảo cũng yêu cầu tại hạ một việc. Việc đó là việc gì, cô chưa nói.
Trình Linh Tố dù sao cũng là cô gái nhỏ tuổi. Mặt cô nước mắt đầm đìa, bất giác phá lên cười hỏi:
– Đại ca không nhắc thì tiểu muội quên mất. Thế là tự mình làm nên tội nghiệp tất không sống nổi. Hay lắm! Tlểu muội yêu cầu việc gì đại ca cũng làm theo phải không?
Hồ Phỉ quả thực tâm tình nguyện làm cho cô bất cứ việc gì, liền ngang nhiên đáp:
– Chỉ cần sức tại hạ làm được thì bất luận việc gì cũng xin tuân lệnh.
Trình Linh Tố xòe tay ra nói:
– Hay lắm! Đại ca cho tiểu muội con Ngọc Phụng đó.
Hồ Phỉ ngẩn người, trong lòng lấy làm khó nghĩ nhưng chàng là người biết giữ lời hứa liền đưa Ngọc Phụng ra.
Trình Linh Tố không đón lấy lại nói:
– Tiểu muội lấy cái này làm gì? Chỉ yêu cầu đại ca đập tan nó ra.
Việc này Hồ Phỉ không sao làm được. Chàng đứng thộn mặt ra đương trường đăm đăm ngó Trình Linh Tố rồi lại nhìn con Ngọc Phụng Hoàng trong tay, không biết làm thế nào.
Chàng nhớ tới bộ mặt xinh đẹp của Viên Tử Y.
Bao nhiêu ý nghĩ xoay chuyển trong đầu óc chàng.
Trình Linh Tố từ từ bước gần lại cầm lấy con Ngọc Phụng nhét vào bọc cho chàng mỉm cười nói:
– Từ nay đại ca đừng hứa lời với một cách khinh xuất. Trên đời rất nhiều việc miệng đã hứa hẹn mà không làm nổi. Thôi, bây giờ chúng ta lên đường.
Đầu óc Hồ Phỉ nảy ra những ý nghĩ khôn tả. Chàng bưng chậu Thất Tâm Hải Đường đi theo Trình Linh Tố.
Trưa hôm ấy, hai người tới một thị trấn lớn. Hồ Phỉ hỏi:
– Chúng ta hãy tìm vào phạn điếm ăn cơm rồi hãy đi mua đôi ngựa.
Chàng chưa dứt lời đột nhiên một hán từ trung niên mặc áo bào đoạn ra vẽ thương gia tiến lại chắp tay hỏi:
-.Phải chăng đây là Hồ Gia?
Hồ Phỉ chưa từng gặp người này, chàng thi lễ đáp:
– Không dám! Chính là tại hạ xin hỏi quý tính đại danh? Sao các hạ lại biết tại hạ?
Người kia mỉm cười đáp:
– Tiểu nhân vâng lệnh gia chủ chờ Hồ Gia ở đây đã lâu. Mời Hồ Gia qua bên này
Hán tử nói rồi kính cẩn dẫn hai người vào một tòa tửu lầu.
Trong tửu lầu, gia nhân không chờ người kia sai bảo đã bày rượn thịt. Thật là một tiệc thịnh soạn.
Hồ Phỉ và Trình Linh Tố đều lấy làm kỳ nhưng thương nhân kia ngồi xuống bồi đáp mà không nhắc gì tới ai là chủ nhân đứng mời.
Hai người cũng không hỏi lại, tùy tiện ngồi ăn uống.
Cơm rượu xong, thương nhân kia nói:
– Mời hai vị qua bên này nghỉ ngơi.
Mấy người xuống lầu đã thấy ba con ngựa dắt tới. Thương nhân đi trước đẫn đường ruổi ngựa ra ngoài thị trấn, đi chừng năm, sáu dặm đến trước một đại trang viện.
Quanh trang trồng toàn cây thùy dương. Tường quét trắng, cửa sơn đen, khí thế không phải nhỏ.
Trước cửa trang viện có sáu, bảy tên gia đứng đó. Chúng vừa thấy thương nhân tới liền thõng tay thị lập.
Thương nhân, Linh Tố vào đại sảnh dùng trà. Trên bàn bày đầy kẹo mứt.
Hồ Phỉ bụng bảo dạ:
– Dù ta hỏi y sao lại tiếp đãi thế này nhưng chưa đến lúc chắc y không nói. Vậy cứ để y giở hết trò rồi ta sẽ tùy cơ ứng biến.
Chàng liền cùng Linh Tố nói chuyện phong cảnh ở dọc đường, không lý gì đến người kia.
Thương nhân chỉ kính cẩn mời mọc chứ không xen vào câu chuyện giữa hai người.
Dùng điểm tâm xong, thương nhân lại nói:
– Hồ gia và cô nương đi đường mệt nhọc, xin vào nhà trong tắm rửa thay áo.
Hồ Phỉ bụng bảo dạ:
Nghe giọng lưỡi y dường như chưa hiểu lại lịch Linh cô nương. Như vậy càng haỵ Nếu y quả là theo bọn đệ tử của Độc Thủ Dược Vương để hý lộng quỷ thần thì chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Chàng liền theo gia đinh vào nội đường. Trình Linh Tố đã có bọn bộc phụ đưa vào sương phòng tắm gội.
Hai người tắm rửa xong trở lại nhà đại sảnh, người nọ nhìn người kia đều thay đổi y phục y phục mới nguyên.
Trình Linh Tố mỉm cười khẽ nói:
– Hồ đại ca! Giả tỷ gặp ngày Tết mà ăn mặc như thế này thì hay quá.
Hồ Phỉ hấy cô mặt thoa một làn phấn mỏng, con người thanh tú thêm phần kìều diễm, chàng cười nói:
– Cô nương có vẻ một vị tân nương tử.
Trình Linh Tố đỏ mặt lên quay ra chỗ khác.
Hồ Phỉ ngấm ngấm hối hận vì đã lỡ lời. Nhưng chàng dòm trộm thấy cô không có vẻ gì là giận dữ mà khoé mắt ra chiều e thẹn.
Lúc này trên nhà khách lại bày tiệc rượu.
Thương gia mời Hồ Phỉ ba chung rồi quay vào nhà trong bưng ra một cái khaỵ Trên khay đặt một gói vải đỏ. Y mở gói ra thấy một cuốn sổ viền chỉ vàng, ngoài bì đầy hàng chữ ” Kính trình Hồ đại gia thu nạp “.
Thương gia hai tay nâng quyển sổ đưa tới trước mặt Hồ Phỉ nói:
– Tiểu nhân vâng mệnh gia chủ dâng Hồ đại gia chút bạc lễ này.
Hồ Phỉ không đón lấy cuốn sổ, hỏi lại:
– Qúy chủ nhân là ai?
Thương gia đáp:
– Gia chủ dặn không được nhắc đến danh tự người. Rồi Hồ gia sẽ hiểu.