Nghe anh nói vậy cô vội thanh minh như sợ nếu chậm thêm giây phút nào là cô sẽ bị anh trừng phạt vậy.
– Không có! Băng Thủy thực sự gọi em sang phòng mà.
Nghe cô mèo nhỏ của mình run lên trong tay anh khiến anh phì cười bế cô lên đi về phía giường sau đó đặt cô nằm dưới thân anh.
– Thiếu…thiếu gia! Em thực sự phải đi. Băng Thủy có hẹn với em rồi.
Thấy cô cứ một hai nhắc đến Băng Thủy hẹn ra ngoài là trong lòng anh lại khó chịu. Nếu giờ thả cô đi thì chắc chắn cô sẽ ngủ lại bên đó như vậy là anh sẽ không ngủ được. Anh nghiêm mặt nói.
– Nếu giờ em bước xuống giường cho dù em có đi gặp mẹ hay Băng Thủy thì tôi cũng sẽ cho là em đi gặp nhân tình và hậu quả em biết đấy.
Nghe thấy anh nói như vậy cô không dám đi nữa mà nằm in trên giường. Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời anh cười nhẹ rồi vội tắt đèn chèo lên giường ôm cô vào lòng. Cứ tưởng anh sẽ hành hạ cô vì cô cảm nhận được trong nụ hôn lúc nãy của anh có sự ham muốn dục vọng nhưng đêm nay thật yên bình như 1 đôi vợ chồng thật sự. Băng Thiên tham lạm tận hưởng những giây phút hiếm hoi này vì cô sợ rằng sau đêm nay sẽ không còn lần nào được như vậy nữa.
…
Tại phòng Băng Thủy.
Cô chờ mãi mà không thấy Băng Thiên đến ngồi trên giường mà trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ hỗn tạp đột nhiên điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Sao muộn thế này anh gọi cho cô có việc gì?
– A…alo!
– [Ngày mai tôi sẽ đến nhà Dương gia chúng ta sẽ như những người không hề quen biết đến lúc đó tôi rủ họ đi chơi thì cô nhớ kéo Tử Phong đi nơi khác. Cô biết chưa?]
– …
Chờ mãi mà đầu dây bên kia không thấy có động tĩnh phản hồi lại lúc này Chu Minh Triết lên tiếng nói lại.
– [Cô có nghe tôi nói gì không?]
Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở dài mà lên tiếng.
– Em biết rồi.
Nghe được câu trả lời của cô anh vội cúp máy như không muốn nói thêm với cô giây phút nào. Băng Thủy ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại hiện lên đã kết thúc cuộc gọi. Cô ném nó sang 1 bên rồi ôm chân tắt đèn chính bật đèn ngủ nhìn ra ngoài cửa mà tự nói tự nghe.
– Chắc có lẽ đêm nay chị ấy sẽ không đến.
Nghĩ đến cô chị của mình lại nghĩ đến đứa con mới chào đời mà chưa được gặp mặt lần nào khiến cô day dứt.
– Chị à! Em xin lỗi rất nhiều.
Những lúc yên tĩnh thế này hình bóng Minh Triết lại hiện lên trong tâm trí cô khiến những giọt nước mắt bất giác lăn dài trên gò má mà tủi thân.
– Sao em lại đem hết trái tim mình dâng hiến cho người mà mình không thể yêu, không thể với tới được chứ?