Cha?!
Cha của Tuyết Lị?!
Bị phát hiện?!
Trong nháy mắt, Jack như một chú chó mất hết tinh thần chiến đấu, bị số phận bóp nghẹt lấy cổ họng, bất động, không còn hứng thú gì với cuộc sống.
Diệp Nghiên Sơn nhướng mày, lắc lắc, đứa nhỏ mềm oặt giống sợi mì cũng hoảng sợ theo, ha, còn biết chột dạ cơ đấy.
“Chuyện này giao cho cha xử lý, về lớp đi.” Diệp Nghiên Sơn thấy con gái mình lo lắng nhìn Jack, trong lòng người cha già tràn ngập sự ghen tị.
“Cha, dùng tiền của con đi.” Nam Chi tỉnh bơ nói.
Diệp Nghiên Sơn không khách khí, xách lấy ba lô nhỏ của con gái, tay kia xách lấy Jack mà rời đi rồi.
“Buông tôi ra, buông tôi ra.” Jack đột nhiên giãy giụa, vô cùng dữ tợn, nhưng quá yếu ớt, giống như một con chó con không có chút lực uy hiếp, bị ném vào trong xe.
“Nhóc con, trước mặt con gái tôi thì làm trò ngoan ngoãn, hiện tại lại muốn cắn người, cậu thật sự đáng thương khiến con gái tôi đồng cảm sao?” Diệp Nghiên Sơn vươn tay, đem đứa trẻ còn đang giơ nanh múa vuốt ấn xuống ghế xe, không thể động đậy.
Jack giãy giụa đến mức khuôn mặt bừng, bên mặt sưng phù càng thêm khủng bố, Diệp Nghiên Sơn nhíu mày, thấp giọng mắng đứa trẻ, “Im lặng đi cho tôi.”
Jack dừng lại một chút, lại càng thêm giãy dụa, Diệp Nghiên Sơn khịt mũi, “Nhóc con, một hai bắt tôi phải động thủ, ông đây tu tâm dưỡng tính nhiều năm như vậy, là nhóc con cậu ép tôi phải ra tay đấy.”
Một thân khí thế sắc bén của Diệp Nghiên Sơn khiến Jack ngộp thở, tức khắc bất động.
Lúc trước Diệp Nghiên Sơn cùng vợ ra nước ngoài xông pha lập nghiệp, sự sắc bén, kiên nhẫn đã khắc vào trong xương tủy, gặp được nhiều chuyện, nếu không tàn nhẫn, sẽ không có chỗ đứng.
Trước đây là thế, nhưng hiện tại đều là duy trì vẻ nhẹ nhàng, nho nhã.
Nhưng đứa trẻ này thật sự khiến Diệp Nghiên Sơn phải nổi nóng.
Bởi vì lo lắng cho chuyện của Jack, Nam Chi cả ngày ở trong trường đều ủ rũ, không có chút tinh thần nào, cô giáo đã rất nhiều lần dịu dàng hỏi cô có chuyện gì không.
Tan học, Nam Chi vô cùng phấn chấn, đôi chân ngắn ngủn chạy ra khỏi phòng học.
“Cha, cha…” Nam Chi mở rộng vòng tay chạy về phía cha, Diệp Nghiên Sơn ôm lấy con gái.
Sau khi lên xe, Nam Chi ân cần mà đấm chân cho cha, “Cha có mệt không, con đấm chân cho cha.”
Diệp Nghiên Sơn hưởng thụ sự ân cần của con gái, nhưng không nói một lời nào, liền xem cô có thể nhịn không hỏi đến khi nào.
“Cha, Jack và mẹ cậu ấy đã đi chưa?” Nam Chi không nhịn được hỏi.
Diệp Nghiên Sơn: “Đi rồi, cha đã sắp xếp cho thư ký đưa mẹ con bọn họ đi, nói là họ hàng xa đến đón bọn họ tới nơi khác sinh sống.”
Nam Chi lại hỏi: “Còn cha của Jack thì sao?”
“Đối với lưu manh vô lại, chỉ cần ác hơn hắn, hắn sẽ không dám tới tìm bọn họ.” Diệp Nghiên Sơn nói.
Loại đàn ông chỉ dám xuống tay với phụ nữ và trẻ em, bắt nạt kẻ yếu hơn mình, tìm một đám người đánh cho hắn chết khiếp, hắn sẽ tình nguyện dâng vợ con của mình lên.
Nhưng những lời này, Diệp Nghiên Sơn sẽ không nói với con gái.
“Cha, cha thật tuyệt vời, con chưa bao giờ nghĩ tới đó.” Nam Chi hưng phấn mà ôm cha, vui vẻ tự tận đáy lòng, hoàn thành được một chuyện tốt, thật mỹ mãn.
“Vua nịnh nọt.” Diệp Nghiên Sơn hưởng thụ con gái thân cận, lại gây mất hứng nói: “Nhưng mà, tiền của con dùng hết rồi.”
“Không sao, con lại để dành.” Nam Chi một chút cũng không thèm để ý.
Diệp Nghiên Sơn: “……” Tiền con để dành cũng là do cha cấp đấy.
“Chú Diệp, mẹ cháu đâu?” Vạn Nhĩ Nhĩ dắt theo em gái ra đón mẹ đi làm về, nhìn quanh không thấy mẹ đâu, lo lắng hỏi, cảnh giác nhìn Diệp Nghiên Sơn.
Diệp Nghiên Sơn nhìn Vạn Nhĩ Nhĩ, cảm thấy nhóc con Jack kia với Vạn Nhĩ Nhĩ này thật giống nhau, đều là một con chó con cảnh giác nhưng yếu ớt.
Lớn lên trong môi trường không tốt, không có cảm giác an toàn, ngoại trừ người thân, là ai bọn họ cũng đều tràn đầy cảnh giác.
Một đứa trẻ như vậy, cho dù nuôi dưỡng cũng sẽ không thể thân cận được.