Khoảng hơn một tháng sau, Vân Yến mới quên đi mối hận đó, trở lại làm một bé con ( chắc là) đáng yêu luôn nghe lời ông.
Bây giờ nghĩ lại Lâm Y Thần còn cảm thấy rùng mình, thật sự bị Vân Yến đánh đau đến chết đi sống lại.
“Hai người vẫn là trốn ở đây đi, ta sẽ cố gắng che giấu cho hai người.”
Lâm Y Thần tay chấm mồ hôi, nếu ông không giấu hai người họ, sợ rằng sẽ bị cô đánh đến biến dạng khuôn mặt mất.
“Âng ạ.” Vì khuôn mặt sưng lên, nói chuyện cũng khó khăn hơn nên Khổng Tự chỉ nói được những âm cơ bản.
Minh Du không nói gì chỉ gật đầu, hắn cũng không thể cho cô thấy bộ dạng tơi tả lúc này được.
Mặc dù có thể là cô ấy đã thấy rồi nhưng hắn vẫn muốn chờ mình soái trở lại rồi gặp cô.
Mộ Nhất run run đứng một góc, hôm qua nữ vương quá đáng sợ, nó cứ tưởng Vân Yến sẽ giận cá chém thớt mà cho nó đi đời luôn, không ngờ cô chỉ xả giận lên mấy cây bút chì.
Nhưng nó cũng còn sợ lắm nha, mẹ ơi con muốn về với mẹ!
Tiểu Hồng đi vào nhà, kính trọng nói được nửa câu thì bị cô chặn họng lại.
“Chủ nhân, Minh Di tiểu thư đến thăm cô…”
“Đuổi về.” Vân Yến lạnh nhạt nói.
“Cùng với chocolate.” Bây giờ Tiểu Hồng mới nói hết câu.
“Cho vào.” Vân Yến nhìn Tiểu Hồng ý bảo mời Minh Di vào nhanh lên.
“Tiểu Vũ!” Minh Di ôm cô, đầu dụi dụi vào người cô.
Vân Yến mím môi nhìn ‘Minh Di’ này, nhiệm vụ giả kia chắc là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi vị diện.
Con bé này thật sự là Minh Di, sự hồn nhiên trong đôi mắt của trẻ con khó ai làm giả được trừ khi là cáo già lâu năm.
“Cậu sao vậy?” Giọng Vân Yến pha lẫn chút ôn hòa cùng lạnh lùng, nghe hơi kì lạ, ít nhất là đối với Minh Di.
“Không có gì nha ~ Chỉ là nhớ cậu thôi, hôm nay mình có đem chocolate cùng bánh ngọt đến nè, cùng ăn nha.” Minh Di cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong đáng yêu.
Vậy là chị gái kia không thất hứa, Minh Di vui vẻ, mặc dù phải mất đi một phần tuổi thọ nhưng đổi lại nếu có một cuộc đời hạnh phúc thì Minh Di không ngại.
Cảm ơn chị, chị gái đã giúp em hoàn thành tâm nguyện.
“Kẹo chocolate này rất ngọt nha.” Minh Di đưa về phía cô khoe khoang.
Vân Yến tận dụng cơ hội mà cắn một miếng khiến Minh Di mếu máo cả buổi.
Đến giờ về, Minh Di vẫn còn lưu luyến Vân Yến, đưa cho cô ba thanh chocolate xong, cô nhóc mới chịu ra về.
Trên tay là ba thanh chocolate dành cho trẻ con, cô mỉm cười vẫy tay chào Minh Di, cho đến khi xe đi xa, cô mới vào nhà.
Vân Yến nằm trên sofa, một tay che mắt mình nhẹ nhàng nói:”Nữ chính a… Bây giờ tôi đã học cách làm nữ phản diện xong rồi, cô mau chóng xuất hiện để tôi thực hành đi chứ.”
Hệ thống: “…” Nữ chính mà nghe được chắc cô ta tức đến hộc máu.
________________
Tại đỉnh núi Vong Tình.
“Vô Thi, cậu còn chịu đựng được không?” Lão gia tóc bạc trắng đứng trên đất liền lo lắng hỏi.
Dưới suối là một nam nhân, anh yên tĩnh như tượng không hề nhúc nhích, môi mỏng trắng bệch, trên trán có vài giọt mồ hôi.
Cơ thể được điêu khắc tuyệt mỹ dưới nước lại càng thêm mê ảo, khiến người khác thèm muốn.
Tay áo như muốn rơi xuống, nhưng mãi cũng chỉ yên một chỗ, chỉ thấy được cơ bụng đồ sộ của anh.
“Vẫn ổn.” Giọng điệu của Vô Thi lạnh lẽo đến tê người, nhưng lại có chút run rẩy.
“Cậu, không nhất thiết phải làm thế này.” Bạch Lão lắc đầu ngán ngẩm.
Vô Thi im lặng không nói gì, thực chất đã đau đến điếng người.
Con suối xanh biếc này nhìn thì hiền lành nhưng thực chất lại khiến người khác đau khổ.
‘Vô Tình’ là con suối để kiểm tra những người thiên sư ngày xưa, mấy trăm năm trước, thiên sư không được yêu đương, nếu yêu đương phải bỏ việc làm thiên sư.
Ai từng yêu, từng có tình cảm đặc biệt với một người, chỉ cần ngâm người trong dòng suối này, nó sẽ trừng phạt người đó bằng cách tạo ra những đau đớn đến tận xương tủy.
Cho nên nói Vô Thi là tự mình chịu chết cũng không sai, nếu không có ý chí thì sẽ đau đến cha mẹ cũng không nhận ra, nhưng nếu có ý chí, tình cảm mà họ muốn quên, họ sẽ quên suốt ba kiếp.
Đến khi Bạch lão bỏ đi, Vô Thi cũng không bỏ cuộc mà kiên nhẫn ngâm người.
“A… Ta thật nhớ em.”
“Nhược Vũ, khi ta quay lại, chúng ta sẽ là bạn bè.”
“Nhược Vũ…”
Trong đầu Vô Thi là hình ảnh nữ nhân không chút thương tiếc mà ra đòn kết liễu, ánh mắt đầy tàn nhẫn mà nhìn anh.
Bạch lão đứng bên ngoài lắng nghe từng câu nói của Vô Thi, chán ngán lắc đầu.
Vì tình mà lụy, có đáng không?