Nói xong cả hai đều im lặng, một câu nói đưa câu chuyện vào ngõ cụt. Sau một lúc ngượng ngùng, linh hồn ngập ngừng e thẹn.
– ” chủ nhân cường đại, sinh khí nhiều tựa biển mênh mông. Nếu chủ nhân không cho phép thì sao tiểu nữ có thể tự nhiên như vậy được? Sợ rằng đã bị chủ nhân đánh chết rồi”
Vân Phong lúc này bật dậy, hai chân để xuống giường, tặc lưỡi một cái.
° ” ngươi đã là linh hồn người chết, vốn dĩ đã chết rồi, còn sợ bị ta đánh chết sao?”
Lại tịt, lời nói của hắn lại khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt. Linh hồn bĩu môi chán nản quay mặt đi chỗ khác dỗi hờn. Xem ra thiếu nữ này còn rất trẻ đã phải chết oan, tính khí còn hay hờn dỗi. Vân Phong lúc này cảm thấy thương xót, đưa tay níu vai thiếu nữ.
° ” nè cô nương, ta không phải chủ nhân gì của cô cả. Hiện tại bây giờ cô nương đã tự do, sao không siêu thoát đi, hay là còn điều gì vương vấn?”
Thiếu nữ đang dỗi hờn, khuôn mặt thoáng chốc thay đổi, chuyển sang buồn mênh mông vô tận. Trong ánh mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm, cô khẽ lắc đầu.
– ” tiểu nữ không biết, cũng không nhớ gì cả. Trong trí nhớ hiện tại chỉ biết rằng bị tên đạo sĩ bắt đi đến đây. Mọi ký ức trước kia đều rất mơ hồ “
Vạn Vân Phong lặng nhìn linh hồn ấy, trong lòng cảm xúc cũng buồn theo. Khi con người ta chết đi, linh hồn sẽ xuống âm giới . Thế nhưng những linh hồn vì một vấn đề gì đó mà vương vấn với thế giới này, mãi không chịu siêu thoát. Thời gian dài tích tụ oán khí sẽ bị biến đổi thành oán linh ( ma ) . Những oán linh tồn tại lâu, tích tụ oán khí đủ nhiều sẽ hóa thành quỷ gây họa nhân gian . Những sinh mệnh như vậy khi xuống âm giới sẽ bị đày vào địa ngục chịu hình phạt thảm khốc. Hình phạt lâu hay ngắn còn tùy thuộc vào những gì làm khi còn trên nhân gian. Có khi phải hàng ngàn, hàng vạn năm đoạ đày. Vạn Vân Phong muốn siêu thoát cho linh hồn này. Việc trực tiếp hút sinh khí của hắn đã biến oán linh đó hoàn nguyên trở lại thành linh hồn sạch sẽ, nhưng không thể để lâu trên nhân gian được. Vân Phong lúc này thở dài.
° ” vậy thì để siêu thoát cho ngươi, chúng ta có lẽ phải ghé thăm tên đạo sĩ ấy một chút. Có thể hắn biết được quá khứ của cô nương, hắn chính là đầu mối duy nhất”
Linh hồn thiếu nữ nghe vậy thì giật mình hoảng loạn, run lẩy bẩy. Trong tâm trí thì có vẻ rất sợ tên đạo sĩ kia. Cũng phải thôi, nô lệ nào mà không sợ chủ nô. Thiếu nữ hốt hoảng lắc đầu liên tục mà van xin.
– ” chủ nhân, xin đừng. Hắn ta là một kẻ vô cùng độc ác, hắn sẽ giết ngài mất”
Vân Phong thấy vậy thì khẽ nắm tay thiếu nữ mà trấn an.
° ” ngươi đừng lo, ta rất mạnh. Lúc nãy ngươi cũng nói rồi còn gì, ta vô cùng cường đại. Đừng nói một tên đạo sĩ chứ mười tên ta cũng giải quyết được, ta sẽ bảo vệ ngươi”
Thiếu nữ tuy là được trấn an như vậy, nhưng bao năm bị tên đạo sĩ giam giữ hành hạ thì thành nỗi sợ kinh khủng. Vạn Vân Phong tuy trấn an là thế, nhưng lời trấn an đó cũng có nghĩa là hắn vẫn sẽ tới tìm tên đạo sĩ, và thiếu nữ đó phải dẫn đường. Nỗi sợ hãi lên đến cực điểm, thiếu nữ hét lên.
– ” KHÔNG…. KHÔNG ĐI….”
Ngay sau tiếng hét thảm thiết ấy, linh hồn thiếu nữ gào khóc điên loạn, như không thể bình thường được nữa.
Vạn Vân Phong trong lòng nhói đau, hắn lao tới ôm lấy thiếu nữ, liên tục vỗ về.
° ” không đi nữa, chúng ta không đi nữa. Đừng có lo, ta sẽ không bắt ngươi tới đó đâu “
Thiếu nữ đang gào khóc, nghe dỗ dành như vậy thì bớt sợ, nhẹ nhàng thút thít gục vào lòng Vân Phong, hai tay siết chặt. Vân Phong vuốt khẽ mái tóc thiếu nữ, lời nói cố gắng hết sức dịu dàng có thể.
° ” được rồi, không đi tìm hắn nữa. Chúng ta sẽ dựa vào ký ức mơ hồ của ngươi mà tìm về chốn cũ, biết đâu sẽ tìm được manh mối gì. Ngươi thấy như vậy có được không?”
Thiếu nữ đang gục đầu vào ngực Vân Phong mà thút thít, nghe hắn nói vậy thì trong lòng vui mừng. Đi tìm về chốn cũ, có nghĩa là sẽ rời khỏi trấn Đào Hoa này, tránh xa được tên đạo sĩ hung ác. Thiếu nữ ngước khuôn mặt đáng thương của mình lên nhìn Vân Phong, vòng tay càng siết chặt hơn.
– ” chủ nhân, vậy thì…khi nào mình đi “
Vạn Vân Phong nhanh chóng thấy được tâm ý thiếu nữ, liền đưa tay vuốt nhẹ đôi má xinh đẹp kia mà dịu dàng.
° ” ngay bây giờ, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, ngươi thấy thế nào?”
Thiếu nữ nghe vậy càng mừng rỡ hơn, gật đầu lia lịa, rồi lại gục đầu vào ngực hắn mà dựa dẫm. Vân Phong thương xót cho thân phận bé nhỏ trước mặt hắn. Hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc cô, khẽ hôn lên mái tóc ấy.
Ngay sau đó hắn thanh toán tiền trọ, lập tức rời đi về phía bắc, ra khỏi địa phận trấn Đào Hoa. Linh hồn thiếu nữ bay phía sau, hai tay ôm chặt lấy ngực hắn như sợ bị hắn bỏ rơi. Trên đường rời đi, khuôn mặt sợ hãi thường xuyên ngó dọc ngó nghiêng như sợ bị ai đó nhìn thấy. “Ai đó” chính là kẻ mà ai cũng biết đó là ai.