Trong nháy mắt Lâm Minh nghĩ tới rất nhiều thứ, ngày mai hắn sẽ chính thức tiến vào Thất Huyền võ phủ, đương nhiên cũng sẽ chống lại Chu Viêm. Nửa năm trước Chu Viêm có thể dựa vào tu vi Luyện Thể tầng ba đỉnh phong liền tiến vào Thiên Chi phủ tập hợp thiên tài, tất nhiên thực lực có chỗ hơn người, Lâm Minh sẽ không khinh địch.
Đợi Từ trưởng lão đi rồi, Tôn Ti Phiền liếc nhìn Lâm Minh thật sau, trong ánh mắt có vẻ kinh ngạc khó tin.
Nếu như chiến đấu vừa rồi, Lâm Minh vận dụng võ kỹ hoa lệ đánh bại Vương Nghiễn Phong thì hắn cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng cố tình hắn chỉ sử dụng quyền cước bình thường, lại còn đánh một quyền vừa đúng lên thân kiếm, rõ ràng có cảm giác đánh rắn đánh dập đầu, trực tiếp cắt đứt chân nguyên của Vương Nghiễn Phong!
Muốn làm được điểm này, phải có sức phán đoán cực kỳ sắc bén, cùng ra tay cực kỳ chính xác, chỉ là một quyền đánh vào một điểm đặc biệt trên trường kiếm đang vung cực nhanh, độ khó này không thua gì tay không bắt mũi tên.
Nếu nói như vậy còn có thể dựa vào luyện công cơ bản vững chắc mà luyện ra, có thể giải thích, như vậy Lâm Minh này làm sao có thể tìm được chỗ nhược điểm chân nguyên lưu động của Vương Nghiễn Phong, cái này không giải thích rõ được.
Nó cần có lực cảm giác linh hồn mạnh mẽ và kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Hơn nữa kinh nghiệm này phải tích lũy trong thực chiến, tiểu tử này mới mười lăm tuổi, không thể nào có loại kinh nghiệm này, như vậy không lẽ là thiên phú?
Có những võ giả là thiên tài về mặt kỹ xảo chiến đấu, bọn họ dựa vào trực giác cùng ngộ tính như yêu nghiệt, trên chiến trường gặp chiêu phá chiêu, võ kỹ vốn hoa lệ ở trong mắt bọn họ lại chồng chất sơ hở. Ngươi căn bản không thể biết kiếm của bọn họ làm sao lại xuất hiện trước mặt ngươi, người như thế rất là đáng sợ.
Không lẽ… Lâm Minh cũng là loại thiên tài này?
Như vậy có chút quá đáng…
Tôn trưởng lão ngẫm nghĩ, nói với Lâm Minh:
– Ngươi đi theo ta.
– A?
Lâm Minh phát hiện phương hướng Tôn trưởng lão đi không phải là chỗ lĩnh thưởng, trong lòng có chút nghi ngờ.
– Lâm Minh, ngươi theo ta đi kiểm tra thiên phú linh hồn của ngươi.
– Lung Linh tháp đến tầng thứ năm, đồng thời đánh bại Vương Nghiễn Phong…
Ở tĩnh thất lót đá xanh, Chu Viêm đứng trước một cọc gỗ thiết thụ, để trần thân trên, lộ ra thân thể rắn chắc. Ở bên cạnh Chu Viêm có một lão bộc dáng người gầy gò, lão bộc đứng đó nhìn như yếu ớt, nhưng hít thở đều đều, hơi thở kéo dài, đây là dấu hiệu Luyện Thể tầng ba Luyện Tạng đại thành mới có.
Người hầu dưới tay Chu Viêm chênh lệch xa vạn dặm so với người hầu của Vương Nghĩa Cao, chẳng những là vì Chu gia là hoàng thân quốc thích, thế lực lớn hơn, đồng thời cũng vì địa vị trong gia tộc của Chu Viêm, vượt xa không thể đi so sánh với tên nhị thế tổ Vương Nghĩa Cao.
Tuy rằng Chu Viêm không đến sân xem cuộc thi của Lâm Minh, nhưng vẫn bảo lão bộc chú ý tình huống cuộc thi. Cho nên hôm nay tỷ thí giữa Lâm Minh và Vương Nghiễn Phong kết thúc, lão bộc liền đến đây báo cáo tình huống.
– Tiểu tạp chủng này, không ngờ che giấu sâu như vậy!
Ầm!
Chu Viêm bỗng đánh ra một quyền, trực tiếp đánh gãy cọc gỗ thiết thụ. Thiết thụ vốn đã vô cùng rắn chắc, mà loại cọc gỗ này còn ngâm nước thuốc, càng cứng cỏi gấp mấy lần thiết thụ bình thường, lại bị Chu Viêm một quyền đánh gãy, có thể thấy được lực lượng của một quyền này.
Tuyệt đối là trên bốn ngàn cân! Tuy rằng kém hơn Lăng Sâm một chút, nhưng cũng không kém nhiều.
– Tuy rằng Vương Nghiễn Phong ngông cuồng một chút, nhưng vẫn còn có chút bản lĩnh. Theo ta được biết, hắn đã luyện “Cửu Đạo Chân Ngôn” tới mức cửu phù thanh quang, cộng thêm thân pháp Thất Tuyệt bộ, nhưng vẫn thua Lâm Minh? Chẳng lẽ Lâm Minh cũng biết võ kỹ?
Lão bộc kia nói:
– Thiếu gia, Lâm Minh kia không biết võ kỹ, đều dùng công phu quyền cước, ra quyền, ra cước, đi thẳng tới thẳng, không có hoa hòe gì.
– Cái gì? Vậy làm sao có thể thắng được?
Chu Viêm cảm thấy không thể tin nổi.
– Lão nô mắt kém, cũng không biết Lâm Minh này sử dụng thủ đoạn gì, kết quả phá đi “Cửu Đạo Chân Ngôn” của Vương thiếu, sau đó một chiêu chiếm thượng phong, truy đuổi tận cùng, một hơi đánh bại Vương thiếu, không chừa một chút cơ hội nào.
– Phá đi “Cửu Đạo Chân Ngôn”?
Chu Viêm ngẩn người, mỗi một loại võ kỹ đều có nhược điểm, nhưng không phải nói phá là phá. Lâm Minh là con cháu dòng thứ Lâm gia, xuất thân hèn mọn, không thể nào hiểu nhiều về võ kỹ, không có kinh nghiệm, làm sao có thể biết phá chiêu?
Chẳng lẽ võ bừa?
Chu Viêm cảm thấy không thể giải thích được, lúc này, lão bộc lại nói:
– Thiếu gia, lão nô phát hiện chân nguyên trên người Lâm Minh hết sức tinh thuần, không giống như võ giả Luyện Thể tầng hai bình thường.
Chu Viêm nói:
– Điều này thì ta đã sớm biết, không có gì kỳ quái, có thể là tiểu tử này ăn thiên tài địa bảo gì đó, cộng thêm chăm chỉ khổ luyện, ăn may mà thôi.
– Bởi vì có kỳ ngộ, thực lực đột nhiên tăng vọt một mảng lớn, sau đó vì thiên phú bản thân không được, chậm rãi liền bị bỏ lại, loại ví dụ này cũng có không ít. Lâm Minh này cũng sẽ là một kẻ trong đó, chỉ là tiểu tử này thật là chướng mắt…
Chu Viêm chậm rãi xiết nắm tay, hắn không chút để ý lời Lâm Minh từng nói muốn đuổi kịp mình, hắn cũng không thể nào đưa một tiểu tử nhỏ hơn mình hai tuổi, tư chất thấp kém trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, chỉ là vì nguyên nhân Lan Vân Nguyệt, Chu Viêm nhìn thấy Lâm Minh liền cảm thấy chướng mắt.