“Lúc trước không phải cũng nói chờ đến lúc thi xong lấy được tiền thưởng sẽ mời anh sao, tuy tiền thưởng là không thể nào lấy rồi, nhưng em vẫn còn chút tiền, vẫn có thể mời anh ăn một bữa cơm.”
Coi như là, một lời tạm biệt.
Cô có một giấc mơ rất đẹp rất đẹp, sa vào trong đó, không muốn tỉnh lại.
Nhưng đúng là vẫn không thể không tỉnh lại.
———
Hôm sau, Chu Vãn lại xin nghỉ một ngày với thầy, ngồi xe với Lục Tây Kiêu đến “Thành Thị Chi Nhãn”.
Cô mặc đồ lần trước Lục Tây Kiêu mua cho mình, anh mặc một màu khác, nhìn qua giống như đồ đôi.
Lục Tây Kiêu chủ yếu mặc quần áo tối màu, chỉ có một loại đen trắng xám, hôm nay mặc đồ màu sáng, hơi thở của thiếu niên bùng nổ, ngay cả lông mày cũng lộ ra vẻ ôn hòa.
Dọc đường đi, Chu Vãn không nhịn được liên tục nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Tây Kiêu tóm được rất nhiều lần, không nhịn được cười: “Nhìn cái gì thế?”
Chu Vãn thu hồi ánh mắt, giả vờ như không thèm để ý: “Không có gì.”
“Em có thể thẳng thắn một chút được không?”
“Em thấy trên đường nhiều con gái như vậy đều quay đầu lại nhìn anh.” Chu Vãn nói: “Nên muốn nhìn anh một chút xem rốt cuộc làm sao.”
“Sao trăng gì chứ, chỉ là bạn trai em thật sự quá đẹp trai đó.” Lục Tây Kiêu bắt đầu đùa: “Làm sao bây giờ, nếu không em che mặt anh lại đi, bớt cho người khác ngấp nghé.”
“…”
Tầng hai của tòa nhà chính là nhà hàng Tây mới mở.
Tối hôm qua, Chu Vãn đã đặt chỗ trước, chỗ gần cửa sổ đã bị quét sạch, chỉ đành hẹn trước ở một chỗ vắng vẻ cuối cùng.
Hai người bước vào.
Lúc nào bọn họ đi ăn cơm cũng là Lục Tây Kiêu chọn món ăn, lần này cũng thế.
Nhưng lần này anh gọi không nhiều lắm, có lẽ là liên quan đến Chu Vãn nói muốn mời khách, cô lại nhìn đánh giá rồi gọi thêm mấy món đặc trưng nữa.
Lúc trước Quách Tương Lăng cho cô 15 vạn, sau này khám bệnh cho bà nội lấy ra một phần, còn có lo liệu cho đám tang, đến nay không còn thừa nhiều lắm.
Nhưng những số tiền này đối với Chu Vãn mà nói là tượng trưng cho chứng cứ tội ác của mình, chỉ muốn lúc kết thúc chuyện này thì cũng chấm dứt hoàn toàn.
Cơm nước xong xuôi, Chu Vãn đứng dậy đi trả tiền.
Lúc đứng trước quầy thu ngân, điện thoại di động của cô vang lên.
Quách Tương Lăng.
Chu Vãn rũ mắt, nhấn nút trả lời.
Phóng vào bên tai là giọng nói sắc bén của Quách Tương Lăng, chất vấn cô có phải đã làm gì rồi hay không.
Lông mi Chu Vãn khẽ run.
Không ngờ tốc độ của Lục Chung Nhạc nhanh như vậy.
Có nghĩa là, cô cũng phải ra quyết định.
Chu Vãn không có nghe tiếp, không có gì biểu lộ mà cúp điện thoại, kéo số của Quách Tương Lăng vào danh sách đen.
Tất cả đều kết thúc.
———
Quay về chỗ ngồi, Lục Tây Kiêu đang xem điện thoại, Chu Vãn đi đến phía sau anh, thấy là giao diện mua vé ngắm cảnh của “Thành Thị Chi Nhãn”.
Cô sửng sốt: “Chúng ta sẽ lên đó à?”
“Đến cũng đã đến rồi.”
“Nhưng anh…” Chu Vãn dừng lại: “Cao như vậy, được không?”
Lục Tây Kiêu thản nhiên: “Có gì mà không được chứ?”
Anh nắm tay Chu Vãn, đi đến trước một cái máy đổi vé, quét mã QR, máy nhả ra hai tấm vé vào cửa.
Trước thang máy xếp hàng rất dài, nhân viên sắp xếp cho mọi người đi lên từng đợt một.
Cũng may thang máy không phải trong suốt, trừ lúc đi lên nhanh có chút ù tai ra thì không có cảm giác khó chịu gì.
Chu Vãn vẫn luôn nắm thật chặt tay Lục Tây Kiêu, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt anh.
Vốn dĩ cô không muốn đi lên cùng anh, độ cao như vậy nhất định sẽ chạm vào chứng sợ độ cao của anh, nhưng lại nghĩ tới lúc trước không biết đã thấy ở chỗ nào, hình như là phản ứng kích động bởi tổn thương lúc nhỏ có thể đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi để nhanh chóng chữa khỏi.
Sau này, cô không thể ở bên cạnh anh nữa rồi.
Cô hy vọng, Lục Tây Kiêu có thể không sợ hãi, quyết chí tiến lên.
Một chàng trai như anh, vốn nên bừa bãi lại tự do.
Không thứ gì có thể trói buộc anh.
Cũng không ai có thể trói buộc anh.
———
Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là đài ngắm cảnh hình tròn rộng rãi, bốn phía đều là cửa sổ sát đất trong suốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy các tòa nhà bên ngoài và sông lớn.
Xe cộ và người đi đường phía dưới đều nhỏ như kiến, bận rộn, bôn ba cho cuộc sống của riêng mình.
Trong thoáng chốc cửa thang máy mở ra, Chu Vãn lập tức nhận ra cả người Lục Tây Kiêu cứng đờ.
Trong đầu anh hiện ra hình ảnh Thẩm Lam nhảy xuống từ sân thượng không thể khống chế.
“Bịch” một tiếng.
Nặng nề rơi mạnh.
Máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ khuôn mặt tái nhợt của bà, dần lan ra.
Biến con ngươi và võng mạc của anh đều ánh lên màu đỏ, vừa đau lại vừa xót, cả thế giới đã thành màu máu.
Sau đó, tay anh được một xúc cảm mềm mại ấm áp bao bọc, giọng nói dịu dàng trong trẻo của Chu Vãn vang lên bên tai: “Lục Tây Kiêu, anh đừng sợ.”
Anh bỗng nhiên hoàn hồn, vùng vẫy thoát khỏi suy nghĩ kia.
Chu Vãn nắm tay anh, ngửa đầu nghiêm túc nhìn anh.
Yết hầu anh chuyển động, trán đổ mồ hôi, nhưng vẫn từ từ bình tĩnh lại: “Ừ.”
“Anh xem, thật ra cũng không có gì, chỉ là cảnh sắc bên ngoài không giống nhau mà thôi.” Chu Vãn nhẹ nói, dắt anh chậm rãi đi lên phía trước: “Nhưng bầu trời vẫn như thế.”
Xung quanh có người tạo dáng chụp ảnh trước kính lõm, bên ngoài còn có đường bằng kính, rất hẹp, chỉ một người có thể đi qua, dường như hơi không cẩn thận sẽ rơi xuống từ nơi có độ cao mấy trăm mét này.
Có người yêu thích mạo hiểm, mặc xong đồ bảo hộ, phơi cả người trên cao trong cơn gió mạnh, tóc bị thổi tung.
Chu Vãn nhìn về bên đó.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Muốn chơi không?”
Cô vội vàng lắc đầu.
Lục Tây Kiêu: “Muốn chơi thì chơi.”
“Một mình anh ở chỗ này được không?”
“Anh với em cùng đi.”
Chu Vãn sửng sốt.
Cô biết rất rõ chứng sợ độ cao của Lục Tây Kiêu nghiêm trọng nhường nào, độ cao năm sáu tầng trên sân thượng của trường cũng có thể khiến sắc mặt anh trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, bây giờ ở trong này anh đã thấy khó chịu rồi, lại càng không cần phải nói đến lúc ra ngoài, gió thổi mạnh, dưới chân còn là kính trong suốt.
Nhưng cô cũng biết, Lục Tây Kiêu không phải người vì mặt mũi mà ra vẻ, anh không muốn đi thì không ai có thể khuyên anh.
Nói đúng ra, bắt đầu từ chạng vạng hôm qua, Lục Tây Kiêu đã có chút kỳ quái.
Chu Vãn nhìn anh một lát: “Anh không sợ sao?”
Anh rũ mắt, lúc mở miệng bình tĩnh lạnh nhạt, cực kỳ tự nhiên nói: “Em đang ở đây, anh sẽ không sợ.”
———
Mặc xong đồ bảo hộ, sợi dây trên lưng nối liền với khóa ở trên, đội mũ bảo hiểm lên.
Cánh cửa thông ra bên ngoài vừa mở ra, tiếng gió gào thét lập tức ùa vào tai, ngay cả tiếng người cũng không nghe rõ, nhân viên lại kiểm tra đồ một lần nữa, lớn tiếng nói với bọn họ những điều cần chú ý, nếu như giữa đường mà sợ thì có thể dùng bộ đàm nói với họ.
Chu Vãn đi đằng trước, nắm tay Lục Tây Kiêu, chậm rãi bước lên phía trước.
Dù không mắc chứng sợ độ cao, nhưng dưới hoàn cảnh này, đáy lòng cũng khó tránh khỏi sợ hãi.
“Lục Tây Kiêu.”
Cô cẩn thận từng li từng tí, bước từng bước một đi lên phía trước, vẻ mặt cực kỳ chăm chú, giống như một chiến sĩ xông pha trong chiến tranh, chỉ nắm thật chặt tay người sau lưng: “Bây giờ anh đừng mở mắt, đi theo em là được rồi.”
Lục Tây Kiêu không thể mở mắt.
Chứng sợ độ cao của anh nghiêm trọng hơn nhiều so với anh nghĩ.
Nếu như bây giờ mở mắt, chỉ sợ ngay cả chân cũng không dịch chuyển nổi.
Gió đánh vào mặt như lưỡi dao thô ráp, đau nhức, nước mắt cũng nhanh chóng cũng bị gió thổi ra, cúi đầu chính là hoạt động trong thành phố, ầm ĩ không thôi.
Bất kể phía dưới là dòng xe cộ, dòng người, hay là bản thân mình, đều nhỏ bé đến không đáng nhắc tới.
Chu Vãn dắt anh đến sân thượng phía Nam ngắm cảnh, mỗi bước đi đều rất ổn định, rất chậm.
Sân thượng ngắm cảnh là một mặt phẳng hình vuông, đối diện là núi sông, tối hôm qua có mưa, xa xa còn có sương mù.
“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn nói: “Có thể mở mắt rồi.”
Lục Tây Kiêu bất giác nắm chặt tay cô, cực kỳ chậm chạp mở mắt ra.
Anh nhìn tấm kính trong suốt dưới chân, cùng với dòng xe và người phía dưới, mồ hôi thoáng chốc đi ra.
Chu Vãn nhìn anh: “Anh đừng nhìn xuống dưới, nhìn đằng trước kìa, đằng trước có núi, lên trước mặt có mây, nhìn ra xa xem, có gió.”
Tiếng gió rất lớn, Chu Vãn không thể không tăng âm lượng, cuống họng của cô nhỏ, gần như là hét lên.
Ánh mắt anh chậm rãi di chuyển lên trên.
Gió trước mặt thổi đến.
Mặt trời giữa trưa trốn ở sau núi, nặng nề tỏa ra tia nắng trong khói trắng sương mù, dường như phá kén ra.
Lần đầu tiên Lục Tây Kiêu chính thức cảm nhận được đứng ở chỗ cao.
Dường như linh hồn cũng phiêu đãng theo gió.
Chu Vãn cũng nhìn núi ở phương xa, ánh mặt trời lẻn qua làn sương mù dày đặc.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nói: “Lục Tây Kiêu, cuộc sống sau này, anh đều phải nhìn về phía trước, đi đến chỗ cao hơn.”
“Đừng quay đầu, Lục Tây Kiêu.”
Cô nói: “Anh phải nhìn trời đất bao la, đi đến tiền đồ tươi sáng, ngày ngày vui vẻ, tháng tháng bình an.”
Mà anh, sẽ trở thành giấc mộng đẹp nhất đời này của em.
Một giấc mộng đủ để chèo chống em đi qua tương lai.
Cô hét đến mệt, gió thổi vào cuống họng, khô đến muốn ho khan.
Cô cũng không biết rốt cuộc Lục Tây Kiêu có nghe thấy câu cuối cùng hay không.
Mà Lục Tây Kiêu bỗng nhiên cúi người, nâng đầu cô lên, dùng sức hôn xuống.
Cuốn theo sự hoảng loạn và bất an, giống như nóng lòng trấn an thứ gì đó.