Chiều hôm đó cô và cậu đến phòng tự học để tập lời thoại. Cẩm Anh bồn chồn đi đi lại lại, miệng nhẩm đọc, tận cho đến khi mỏi chân cô mới ngồi phịch xuống ghế phụng phịu.
“Nhật An, tớ lo quá, lần đầu tiên tớ đứng trước toàn trường như vậy. Thật là, sao lại chọn tớ chứ?”
Thiếu niên nhìn tập giấy dày cộp trên bàn, mắt không muốn động: “Nói cho cậu một chuyện nữa, tớ không chỉ lạc quan mà còn vô cùng tự tin, cứ lấy tự tin của tớ mà dùng. Mấy lần tớ bị đứng trước toàn trường có sao đâu.”
Phì, tự tin của cậu giúp ích gì cho tớ.
Cẩm Anh nhớ năm lớp 10 ba người Nhật An, Minh Đức và Gia Bảo trốn giờ Thể đi chơi net bị thầy quản sinh bắt được, thế là bọn họ phải viết bản kiểm điểm đọc trước toàn trường.
Bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào cậu mà Nhật An vẫn thoải mái ngáp dài, mới sáng sớm chào cờ cậu chưa kịp tỉnh ngủ.
Gia Bảo nhìn tới nhìn lui xem mình có viết sai chính tả ở đâu không sau đó bắt đầu đọc: “Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, độc lập tự do hạnh phúc,…”
Tới phiên Minh Đức, cậu chàng thể hiện vẻ mặt hối lỗi, giọng nghẹn ngào như sắp khóc: “…Em xin lỗi thầy cô và các bạn, em sai rồi, sai thật rồi, thực sự sai rồi, sai lắm rồi,…”
Tại thầy bắt bọn họ viết 300 chữ nên mới phải giãi ra dông dài như vậy. Ngay cả thầy quản sinh đứng gần quán sát cũng muốn ngắt lời cậu ta.
Nhật An thong thả mở bản kiểm điểm của mình, chậm rãi đọc: “…Em xin hứa từ nay sẽ cải tà quy chính trở thành học sinh gương mẫu, chăm ngoan để không phụ lòng thầy cô, cố gắng học tập vì tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lý tưởng của Bác Hồ vĩ đại…”
Minh Đức dòm ngó, lỡ miệng nói vào micro: “Mày chép trang nào mà hay vậy? Hình như còn thừa từ sẵn sàng kìa.”
Làm gì có văn mẫu nào ở đây, tất cả đều là trình độ văn học bay bổng của Nhật An.
Bên dưới toàn trường cười như được mùa, thầy quản sinh thấy loạn quá nên phải dẹp trật tự.
“Được rồi mấy trò về chỗ đi, viết bản kiểm điểm có vẻ nhẹ nhàng với các em nhỉ? Lần sau còn tái phạm tôi phạt đi lao động.”
Nếu được Cẩm Anh cũng muốn nhận một phần tự tin của cậu lắm chứ. Thiếu nữ ảo não thở dài.
Cùng lúc đó câu lạc bộ kịch cũng đang luyện tập. Linh Chi nhìn lướt qua một vòng: “Bây giờ phân chia ra, có hai phe đó là tộc người và tộc yêu tinh, danh sách như sau…”
“Đội nào tập riêng của đội đó nhé. Tớ sẽ làm tộc trưởng tộc người, Thảo Nguyên đóng vai con gái tớ.”
Linh Chi xem kịch bản rồi lại nhìn Thảo Nguyên: “Cậu viết gì mà lâm ly bi đát thế?”
Cô nhắm mắt, đứng tựa vào bàn: “Tớ chịu thôi, cậu thấy như trong truyện cổ tích đó, nàng tiên cá hóa thành bọt biển và không thể nào đến với hoàng tử. Những gì phim hoạt hình cho chúng ta xem chỉ toàn màu hồng, thoả mãn cái kết mà nhiều người mong muốn. Tớ nghĩ vốn dĩ nên nhìn vào thực tế cuộc sống.”
Linh Chi liên tục gật đầu, có vẻ như đã bị thuyết phục. Đây cũng chính là lý do Thảo Nguyên tiếp cận cô ta, tuy giao diện hổ báo nhưng cực kỳ dễ bị thao túng.
“À, nhắc đến yêu tinh tớ bỗng nhớ tới một chuyện.”
Thảo Nguyên tò mò: “Gì vậy, kể tớ nghe.”
Linh Chi ghé sát tai cô thì thầm, vừa nói vừa cười khúc khích.