Để cho em.
Dưới gốc đa, Ngọc Huyên ngồi lên một đoạn rễ to gồ lên mặt đất, lưng tựa vào thân cây vô lực. Y thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt, hai mắt vẫn còn đỏ hoe.
Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, anh và y cãi nhau đến thế.
Lần đầu tiên y thấy anh nổi giận như thế.
Và còn… tuyệt vọng đến vậy.
Ngọc Huyên đưa hai tay lên ôm mặt mình, ngăn lại những dòng nước mắt. Dù là vậy… dù là vậy, giữa y và anh…
Chợt, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai y.
Ngọc Huyên giật mình, vội mở mắt ra. Thùy Dung vừa đến ngồi xuống cạnh y. Nàng quay sang đón ánh mắt ngỡ ngàng của Ngọc Huyên bằng một nụ cười rất đỗi dịu dàng.
Hoàng tử.
Trên tay nàng là một que củi nhỏ.
Ngọc Huyên chưa hiểu chuyện gì đã thấy Thùy Dung cúi người, dùng que gỗ nhỏ đó viết xuống nền đất mềm dưới chân bọn họ.
Thần ngồi đây cùng Hoàng tử nhé, được không?
Vốn dĩ lúc này Ngọc Huyên chỉ muốn ở một mình, thế nhưng không hiểu sao y không từ chối Thùy Dung được. Ở người Bạch Liên Ảnh Vệ trẻ tuổi này luôn toát ra một cảm giác êm ái dễ chịu, khiến cho người đối diện bất tri bất giác mà tiếp nhận nàng một cách rất tự nhiên, nhẹ nhàng.
Thùy Dung chỉ ngồi yên lặng bên cạnh Ngọc Huyên, chưa vội viết gì xuống đất. Ấy vậy mà một lát sau, Ngọc Huyên lại là người lên tiếng trước.
“Ta… quả thật không biết phải làm gì nữa hết.”
Y rủ mắt, gương mặt buồn hiu.
“Hai người bọn ta rõ ràng sẽ không thể bên nhau…”
Thùy Dung chợt nhẹ nhàng níu tay Ngọc Huyên, sau đó mỉm cười nhìn y rồi mới chậm rãi viết xuống đất:
Hoàng tử.
Trước tiên xin người nghe thần kể cho người một câu chuyện nhỏ đã.
Ngọc Huyên đọc xong dòng chữ, hơi ngẩn ra nhưng cũng gật đầu.
Lúc mới hai tuổi, thần bị một cơn bạo bệnh, sau đó thì không nói được nữa. Cha mẹ chạy chữa khắp nơi đều bất thành, thần lớn lên trong mặc cảm và cô đơn, chẳng có đứa trẻ nào làm bạn, chẳng có ai chịu chơi với thần.
Cho đến một ngày lúc thần chừng năm tuổi, thần gặp được Đại công chúa và Vua chủ đi vi hành trong dân.
Thùy Dung ngưng lại một chút rồi quay sang nhìn Ngọc Huyên, nheo nheo mắt cười. Ngọc Huyên thấy vậy buột miệng hỏi:
“Chị Miên đã thu nhận ngươi làm Bạch Liên Ảnh Vệ à?”
Thùy Dung gật đầu, tay lại viết xuống như múa.
Dạ đúng, chỉ có điều sau khi quay về Loa Thành, thần cầu xin Công chúa đừng cho thần học võ công. Thần chỉ muốn học y thuật.
Ngọc Huyên ồ lên một tiếng, đoạn quay sang nhìn Thùy Dung đầy cảm phục. Nữ lang y này mạnh mẽ hơn y nghĩ.
Công chúa và Vua chủ đem chúng thần về Loa Thành, dạy chữ, dạy võ công và các kỹ năng khác. Tám người chúng thần ai ai cũng có thế mạnh riêng. Chỉ mỗi mình thần là học y thuật, võ công chỉ dừng ở mức phòng thân, đánh trộm đuổi gà mà thôi.
Ngọc Huyên phì cười, cảm giác nằng nặng trong lòng đã vơi đi không ít.
Trong những năm tháng đi khắp tứ phương tầm sư, học y rồi hành y cứu người, thần mới nghiệm ra một chuyện. Hoàng tử, ngài biết đó là gì không?
Thùy Dung dịu dàng nghiêng đầu, mái tóc đen dài tết thành bím to khẽ trượt qua vai.
Việc thần bị câm là tất yếu.
Ngọc Huyên đọc xong sáu chữ đó, sửng sốt bàng hoàng cả người. Như thể hiểu được lòng y, Thùy Dung khẽ vỗ lưng y vài cái để trấn an, sau đó mới viết tiếp:
Chính vì khi thần không nói được, thính lực lại phát triển hơn người. Thần nghe được vô cùng rõ ràng, tiếng mạch đập, tiếng nhịp tim trong lồng ngực, tiếng bệnh nhân khi hôn mê nói mớ. Tất cả thần đều nghe rõ, nhờ đó chẩn bệnh và trị bệnh cũng chính xác hơn rất nhiều.
Bởi vậy thần nghĩ, việc gì cũng có lý do của nó.
Thần không nói được là để thần có thể nghe tốt hơn, từ đó cứu được nhiều người hơn. Thần tin là thế.
“Nhưng…” Ngọc Huyên thốt lên.
Thùy Dung khẽ cười, viết xuống câu kế tiếp khiến Ngọc Huyên lặng người.
Hoàng tử.
Ngài không thấy duyên phận giữa ngài và Nhị vương tử rất kỳ diệu sao?
Một cảm giác cay nồng chợt xông thẳng lên mắt mũi Ngọc Huyên khiến chúng ứa nước. Thùy Dung làm như không thấy gì, bàn tay vẫn thoăn thoắt ghi từng dòng, từng dòng chữ lên nền đất:
Rõ ràng đã suýt chút đánh mất nhau, nhưng sau cùng lại tìm thấy. Rõ ràng đã đối mặt với sinh tử bao lần, thế nhưng sau cùng vẫn an ổn bên nhau ngay tại thôn nhỏ này.
Ngài vẫn không tin ư?
Lộp độp.
Hai giọt nước mắt to rơi xuống bàn tay đang cuộn chặt trên đùi. Qua làn nước mắt, Ngọc Huyên chợt nhớ lại lời Tiểu Huyền đã dặn dò mình trong đêm mồng một Tết.
Ngọc Huyên ca ca, huynh phải tin tưởng.
Tin tưởng vào những gì huynh mong mỏi.
Có như vậy, chúng mới trở thành sự thật.
Từ trong sâu thẳm đáy lòng, một sự thật từ từ hiện lên rõ ràng, hiển nhiên như mặt trời sau cơn dông.
Y trước giờ không dám mong cầu tương lai của hai người là vì y sợ hãi.
Y sợ mình sẽ bị tổn thương, bị thất vọng khi việc không xảy ra như ý. Chính vì lẽ đó, y lựa chọn chôn chặt mọi niềm tin và hy vọng xuống, lựa chọn tin vào một kết quả bất thành, hai người chia xa.
Ngọc Huyên chợt mở mắt ra, thảng thốt.
Người nam nhân này từ lâu đã vứt bỏ giang sơn vì y.
Người nam nhân này đã trái lệnh vua, cam tâm đón nhận mọi hình phạt tàn khốc, chỉ mong cầu được ở bên cạnh y thật lâu, thật lâu.
Còn y thì sao?
Y có đủ dũng khí để đấu tranh và nắm lấy hạnh phúc của chính mình hay không?
“Xin lỗi! Ta… ta phải đi tìm anh ấy!”
Ngọc Huyên đứng phắt dậy, trước khi toan chạy đi còn sực nhớ ra điều gì, y bèn quay lại nắm lấy hai bàn tay của Thùy Dung, chân thành mà nói:
“Cảm ơn ngươi, Thùy Dung.”
Thùy Dung nheo nheo mắt cười lấp lánh, gật gật đầu rồi xua tay.
Két.
Ngọc Huyên vội vã chạy về phòng, đoạn mở cửa bước vào trong. Giường chiếu trống trơn.
“Anh ơi?”
Không nghe tiếng đáp, Ngọc Huyên hấp tấp chạy thẳng vào dục phòng bên trong, ngay lập tức thấy Khung Dực đang ngồi trong bồn gỗ, nước ngập xâm xấp đến giữa lưng. Hai tay anh vòng qua thành gỗ của thùng còn đầu thì đang gối lên tay, mái tóc nâu vàng ướt đẫm.
Nghe tiếng Ngọc Huyên chạy vào, Khung Dực chỉ hơi nghiêng sườn mặt qua nhìn một cái, sau đó lại quay mặt vào trong, xoay lưng ra ngoài.
Ngọc Huyên từ từ tiến lại gần rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng vén ống tay áo, nhón tay quấn lấy một lọn tóc của anh.
“Anh không nghe em gọi à?”
Không có ai đáp lại.
Ngọc Huyên vừa xót vừa thương, cố nén đủ thứ cảm xúc đang xoay vần trái tim và tâm trí mình lại. Y mím môi suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu hạ quyết định luôn.
Mình phải dỗ anh thôi!
“Anh à, em suy nghĩ rồi.”
Ngọc Huyên xoay xoay lọn tóc trong tay, đoạn mềm giọng nói:
“Quả thật lúc trước em không tin vào chúng ta. Vốn dĩ em… em sợ khi chuyện của chúng mình không thành, em sẽ bị thất vọng đến mức không chịu nổi. Do vậy em mới lựa chọn chẳng thà không nuôi hy vọng ngay từ đầu, chỉ mong được ở bên nhau lúc nào hay lúc đó.”
Ngọc Huyên vừa nói vừa khẽ nhón người lên để nhìn Khung Dực, chỉ thấy hắn vẫn giấu mặt vào hai cánh tay, không thèm nhúc nhích một phân.
“Nhưng mà, em… em biết sai rồi. Từ giờ trở đi, em sẽ không như vậy nữa đâu! Em nói thật đó!” Ngọc Huyên lập tức nói nốt cả câu sau, tay còn giật giật lọn tóc vàng của Khung Dực hai cái.
“Anh có tin em không?”
Người đang tắm kia vẫn ngồi im lìm như tượng.
“Anh ơi? Anh à?”
Đáp lại vẫn chỉ có lặng im.
Ngọc Huyên cắn môi, nhíu mày suy nghĩ. Không được, vậy là phải tung tuyệt chiêu rồi.
Y thở hắt ra, bàn tay nhúng hẳn vào làn nước man mát rồi vờn qua vờn lại mớ tóc rối bù của Khung Dực. Sau đó, y lần lần rướn ngón tay mình về phía trước, miết nhẹ lên tấm lưng sừng sững của anh.
Tấm lưng chằng chịt sẹo mới, sẹo cũ.
“Em kể cho anh nghe chuyện này nha?” Y nói, giọng mang theo hơi nước ướt mềm như một chú mèo con.
“Anh đã từng hỏi em, vì sao em nhất quyết phải học cưỡi ngựa đến thế. Lúc đó em chưa có trả lời anh.”
“Em muốn học cưỡi ngựa là vì sáng mùa xuân sáu năm trước, khi cha đưa em đến rừng mận nơi biên giới để tiễn em sang Đại Thương, khoảnh khắc vừa từ trong rừng mận tiến ra, người đầu tiên em nhìn thấy là anh. Khi đó, dáng anh cưỡi ngựa rất đẹp. Từ lúc đó trở đi, trên suốt chặng đường hành quân về Trích Nguyệt, em đều nhìn lén anh rất nhiều, rất nhiều lần.”
Ngọc Huyên nâng mắt lên nhìn dáng người vạm vỡ và bóng lưng vững chãi của Khung Dực, cơ hồ thấy anh khẽ nghiêng mặt qua một chút.
Y nén nụ cười, tiếp tục giọng non mềm mà kể:
“Ba năm trước khi anh quay về kinh đô, anh phát hiện ra em biết bắn cung. Anh cũng từng hỏi em, vì sao em lén tập bắn cung như thế. Lúc đó, em cũng chưa trả lời anh.”
“Em tập bắn cung là vì khi đụng độ đàn sói lửa, anh đã bị một con sói cắn trúng bả vai, vì em. Nếu khi đó em biết bắn cung, em đã có thể bảo vệ anh rồi. Em cũng muốn mình thật mạnh mẽ, vì em biết anh coi thường những người yếu đuối. Em không muốn… bị anh coi thường. Em muốn… muốn được anh thương.”
Trong làn nước, Khung Dực đã hơi nhấp nhổm cựa mình, hai tai thì phơn phớt đỏ.
“Vào cái hôm đại thọ của Hoàng đế, em cố tình không cho binh sĩ thay màu dây rồi bắn tên trúng mười dải lụa, vì màu đỏ là màu của anh. Em biết khả năng của anh thừa sức bắn trúng mười dải lụa đó nhưng anh không làm. Bởi vậy, em làm thay anh. Em muốn anh của em cũng được triều thần tung hô như thế.”
“Trong lòng em, anh mới là chiến tướng uy dũng nhất, oai phong nhất, không có ai sánh bằng. Em… nửa muốn thiên hạ tung hô anh, nửa muốn giấu anh đi, chỉ để cho một mình em nhìn mà thôi…”
Rắc.
Hai bàn tay Khung Dực siết chặt bồn gỗ, gân xanh trên tay cũng nổi lên mồn một.
Hắn giấu mặt dưới hai cánh tay, cắn răng chịu đựng.
Thật sự là ngọt muốn chết rồi! Không biết làm sao mà gồng nổi nữa!!!
Nhưng mà… hừ, lúc trước em quá đáng như thế, hắn vẫn muốn giận em thêm một chút.
Vừa hay… dụ em nói ra những lời ngọt như mật kia nhiều hơn.
Hắn muốn nghe! Hắn muốn nghe!!!
Khung Dực ngồi im chịu trận, bỗng dưng không nghe người phía sau nói gì thêm nữa.
Hở?
Hắn vểnh tai nghe ngóng, trái lại nghe ra được tiếng y đứng dậy, tiếng bước chân y rời đi và tiếng cửa khép lại nhẹ nhàng.
Ơ ơ ơ!!!
Khung Dực vùng dậy, ngơ ngác xoay lại nhìn khoảng không sau lưng mình.
Y… đi mất rồi???
Không phải là… y tưởng mình không chịu tha thứ cho y nên… bỏ đi đó chứ???
“Bỏ mẹ rồi! Chết rồi chết rồi!!!”
Hắn cuống cuồng nhảy ra khỏi bồn gỗ, vội vã lấy khăn lau qua quýt thân người rồi với tay chộp lấy bộ y phục mà sáng nay em đưa cho hắn. Đến lúc này, hắn mới cảm thấy mình quả thật đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp.
“Y phục gì mà rối rắm, phức tạp thế này???”
Khung Dực gầm lên, hai tay điên cuồng mặc áo trong, khoác áo ngoài rồi vội vội vàng vàng cài nút, thế mà mãi vẫn không sao mặc vào cho ngay ngắn được.
“Sao mà lắm nút vậy??? Cài chặt như thế làm cái gì cơ chứ!!!”
Đánh vật một hồi không được, hắn quyết định mặc kệ luôn, cứ thế khoác bừa áo vào, xộc xà xộc xệch mà xỏ ủng rồi đạp tung cửa chạy vội ra ngoài.
Màu nắng giòn rực rỡ của phương nam đập vào mắt, hòa cùng màu xanh tươi tốt của mảnh vườn con con khiến Khung Dực phải nheo mắt lại mất mấy giây. Sau khi đã quen dần, hắn lập tức sốt ruột quét mắt tìm em, vừa đi vừa chạy khắp ba gian nhà.
Không thấy Ngọc Huyên của hắn!!!
Khung Dực lòng như lửa đốt, lập tức vòng về gian bếp nhỏ ban nãy hắn vội lướt qua, đoạn xông thẳng vào.
Bếp không có ai, thế nhưng trên lò lửa là một nồi canh ai đó đang hầm, tỏa ra hương thơm ngào ngạt của thảo mộc và một loại thịt nào đấy, có vẻ như là thịt gà, cơ mà Khung Dực còn lòng dạ nào để ý đến đồ ăn thức uống. Thất vọng ngập tràn, hắn tiến lên vài bước thì chợt nhận ra gian bếp còn có một cánh cửa thông ra chỗ giếng nước và vườn sau.
Bên cạnh giếng nước dường như còn có một bóng người quen thuộc.
“Hoàng tử, thuộc hạ xin ngài đấy! Mấy chuyện này ngài không nên làm, để cho thuộc hạ đi!”
Một nam nhân Kinh Lạc trẻ tuổi đang vò đầu bứt tai đi tới đi lui cạnh em, trong khi em thì vẫn bình thản xắn tay áo lên, sau đó nhồi đi nhồi lại chậu y phục dơ hầy.
Khung Dực từ từ bước ra sân.
“Nguyễn Huỳnh, ngươi đừng nói nữa, nói từ hôm qua tới giờ không mệt sao? Nhớ xem chừng lửa cho ta, đừng để cháy to quá đấy, canh hầm sẽ không ngon.”
Em bật cười, cánh tay trần ấn xuống chậu y phục đen sì nhớp nhúa nọ.
“Thật tức chết mà!!!” Nam nhân Kinh Lạc kia gào lên đầy phẫn nộ, không để ý Khung Dực đã đứng đó nãy giờ.
Đống y phục đó là y phục của dân du mục, còn đống nước đen sì kia là bụi bẩn và máu khô.
Khung Dực lặng người.
Em đang giặt y phục cho hắn.
Trước đây những chuyện như ăn uống, ngủ nghỉ, giặt là, Khung Dực chả bao giờ phải bận tâm. Hắn lúc nào cũng có kẻ hầu người hạ. Thế nhưng bây giờ hắn chỉ là một tội dân lưu vong, thân phận thấp hèn đến mức không thể thấp hèn hơn.
Không còn Nhị vương tử, không còn Thống lĩnh Nhạn Quân.
Thế mà em vẫn tự tay giặt y phục cho hắn.
Khung Dực thấy lồng ngực nghẹn lại, hai mắt thì đỏ hoe. Hắn phải vất vả đằng hắng mấy cái rồi mới có thể cất giọng khàn khàn gọi:
“Ngọc Huyên.”
Em giật mình ngẩng lên, ngay tức khắc trông thấy hắn đứng giữa mảnh sân con con đầy nắng, quần áo xộc xệch vạt trước vạt sau, không cài một chiếc cúc nào cho ra hồn, tóc thì vẫn còn ướt đẫm nhỏ nước tong tong.
Ngọc Huyên thấy tim mình đập rộn rã như ngựa phi nước đại. Y đứng phắt dậy rồi lao tới, vừa đúng lúc Khung Dực cũng dang rộng vòng tay ra.
Nguyễn Huỳnh trợn mắt chưa kịp phản ứng gì thì đã bị A Châu từ đâu xuất hiện, không nói không rằng mà xách hắn lên rồi lôi đi mất.
Khoảnh sân sau của gian bếp nọ chỉ còn hai người đang ôm chặt lấy nhau cùng tiếng tim đập từng hồi trong lồng ngực.
“Ngọc Huyên.” Khung Dực dụi dụi vào hõm vai của y, giấu mặt ngăn đi xúc động và đôi mắt đỏ ngầu.
“Chúng ta làm lại từ đầu, có được không?” Hắn khàn giọng, run run hỏi.
Ngọc Huyên cúi mặt vòng tay ôm riết lấy tấm lưng rộng của hắn, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn rồi cười. Từ trong đáy mắt của y, dòng lệ vỡ òa rơi xuống.
“Chúng ta không làm lại từ đầu.” Y vuốt ve gương mặt hắn, nghẹn ngào. “Chúng ta bước tiếp.”
Khung Dực lại cúi người siết Ngọc Huyên thật chặt, trán gục lên bờ vai gầy gầy của y. Hắn hít vào một hơi đầy mùi hương hoa bưởi quen thuộc. Mùi hoa nồng ấm này tràn vào phổi, lan vào tận từng ngóc ngách trong tâm khảm, cơ hồ khiến cho từng thớ thịt, từng mạch máu trong cơ thể hắn đều nóng lên, từng chút từng chút một xua đi cái giá lạnh của bao ngày trước.
Giá lạnh của dòng Vạn Kiếp đêm đó.
Giá lạnh của Hình ngục, của những bông hoa tuyết tan ra trên gương mặt vào sáng ngày hành hình. Giá lạnh của những đêm dài vô tận trên Đại Mạc.
Mãi lâu sau, Khung Dực mới khẽ đáp lời, âm mũi nghèn nghẹt vỡ vụn trên vai của người thương:
“Ừm.”
Ngọc Huyên cẩn thận múc canh gà hầm ra bát, sau đó cầm chiếc muỗng sứ trắng lên khuấy nhẹ. Canh gà hầm đủ lửa, nước dùng màu nâu nhàn nhạt thơm phức mùi thảo mộc, lúc này vẫn còn tỏa khói, nóng hôi hổi. Y đưa chiếc muỗng lên môi thổi nhẹ vài hơi cho nguội bớt, đoạn nghiêng mặt qua nói với cái người nãy giờ vẫn ôm cứng lấy mình từ phía sau mãi không buông:
“Há miệng nào.”
Khung Dực lúc này mới ngẩng mặt lên khỏi hõm vai của người ta, ngoan ngoãn a một cái.
Ực.
“Ui, canh ngon thế! Vị khang khác, nhưng mà ngon.”
Ngọc Huyên cười, đưa tay múc thêm muỗng khác: “Hầm theo khẩu vị người phương nam, anh ăn quen không?”
“Quen.” Khung Dực lại cúi xuống gặm gặm bờ vai của y. “Em nấu là ta ăn quen hết.”
Dây dưa cả buổi trời mới ăn xong, rồi lại dây dưa một chặp nữa mới thay băng đắp thuốc đâu vào đấy. Khung Dực đang lên cơn dính người như cao dán, thế nên Ngọc Huyên đành nói Thùy Dung để mình tự tay thay băng đắp thuốc cho hắn. Thùy Dung cười, nháy mắt tỏ ý đã hiểu, trong lúc đưa thuốc thang và băng gạc mới cho y còn chu đáo tuồn vào tay y một hộp thuốc mỡ.
Ngọc Huyên nhìn thấy, đỏ bừng cả mặt.
Khung Dực không hay biết gì, ăn no và được thay băng xong xuôi liền kéo Ngọc Huyên thẳng lên giường. Hai người không nằm xuống gối mà chỉ ngồi tựa vào đầu giường, hay nói đúng hơn là chân giường, vì miếng ván đầu giường đã bị Khung Dực đấm vỡ trước đó. Vị trí này lại vừa hay nhìn qua khung cửa sổ con con, thấy được ngõ vắng ngoài kia cùng một vạt rừng cau xanh ngan ngát.
“Em sẵn sàng rồi.” Ngọc Huyên vòng tay ôm lấy eo Khung Dực, ngả đầu lên ngực hắn, đoạn thì thầm bảo.
“Nhớ là không được khóc nhè đấy nhé.” Khung Dực cũng vòng tay ôm lại y, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu y, vừa căn dặn vừa tặc lưỡi như thể biết chắc chắn thể nào y cũng khóc.
“Được rồi.” Hắn hướng tầm mắt về phía rừng cau đang lào xào trong gió, bắt đầu chậm rãi kể. “Chuyện bắt đầu từ lúc ta đi Khúc Băng trấn Hồ ba năm. Trong khoảng thời gian ấy, ta biết được lời sấm truyền về Hỏa Xà, từ chính miệng người của sơn tộc nói ra.”
Thời gian như quay trở lại, quá khứ từ từ hiện ra cùng những sắc màu, âm thanh xưa cũ. Khung Dực kể hết cho Ngọc Huyên nghe, không giấu giếm thứ gì. Từ lý tưởng mở cõi của hắn ban đầu, qua vài ngày Tết năm đó lại biến thành kế hoạch xua binh xâm chiếm phương nam. Từ việc hắn và thân tướng lùng sục tung tích Hỏa Xà sau lần đụng độ nọ đến việc hắn từng cố ý muốn giúp y trốn thoát trong đêm hè ở Vân Trung Cổ Trấn, sau cùng lại không đành lòng đánh tan niềm hy vọng hòa bình trong mắt người ta. Rồi hắn dẫn binh đi diệt xà, đem đầu xà về Vương Đô, giao cho Khung Tuấn. Rồi hắn bị vài lời ngon ngọt của đại ca mình dỗ dành, thế là chưa từng nghi ngờ mà còn khấp khởi mừng vui.
“Cứ như một thằng ngu.” Khung Dực thở dài.
Ngọc Huyên len lén đưa tay chùi nước mắt, nhưng càng chùi thì nước mắt lại càng tràn ra. Khung Dực thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của y, cúi xuống nâng cằm y lên rồi áp môi xuống.
Vừa hôn chưa bao lâu, Ngọc Huyên đã dứt ra khỏi môi hắn, hai tay chặn trước ngực hắn rồi thở hổn hển nói:
“Anh… đừng đánh trống lảng. Kể kỹ cho em nghe trận chiến diệt xà đi.”
Ái cha, thông minh quá, bị phát hiện rồi!
Khung Dực giật mình, hết giả ngu được nữa, đành thở hắt ra rồi lấy tay chọt chọt gò má đẫm nước mắt của Ngọc Huyên mà mắng:
“Nghe rồi lại khóc nữa!”
“Kể đi, đừng giấu em mà!” Ngọc Huyên lay lay hắn. “Mọi việc anh đã phải trải qua, em đều muốn biết.”
Khung Dực thở dài, hoàn toàn bất lực. Thôi thì lát nữa lại dỗ dành y sau vậy.
Thế là hắn kể. Cái giá rét chết người của Tuyết Nhạn, hang ổ con rắn khổng lồ bên kia đỉnh núi thiêng, rồi Lý Tao Niên và Lê Quảng Mục bỏ mình, ngay cả Kỷ Phong cũng suýt chút mất mạng.
“Cũng may lúc đó có một nam nhân bí ẩn xuất hiện, dùng trường đao màu đen ra tay cứu giúp, nếu không có lẽ ta và Kỷ Phong cũng không xong rồi.”
“Nam nhân bí ẩn?” Ngọc Huyên khẽ nhíu mày suy nghĩ.
“Ừm, mà ta cứ có cảm giác hắn quen quen thế nào, dù hắn che kín mặt mũi tóc tai, cả giọng nói cũng kỳ dị quái lạ. Thế nhưng ta cứ thấy như đã từng gặp hắn.”
Ngọc Huyên chui rúc vào lòng Khung Dực, mơ màng nhìn qua khung cửa ngoài kia. Nắng đã vàng thêm một chút, có lẽ đã tới chiều.
“Anh kể tiếp đi.” Ngọc Huyên nhón tay nghịch lọn tóc bím thắt nhuyễn của anh.
“Ừm… Thì sau đó…”
Sau đó chính là về Vương Đô, rồi biến cố đêm mồng một Tết.
Là Hình ngục, là những cơn ác mộng liên miên, mãi đến sáng ngày hành hình, mãi đến khi mình không bị ngựa giẫm chết, thế nhưng cõi lòng cũng tan nát như đã bị trăm ngàn con chiến mã giày xéo qua rồi.
Còn có cái xác thối rữa trong xe ngựa.
Khung Dực chợt nhớ ra gì đó, cầm bàn tay trái đeo chiếc vòng lam ngọc của Ngọc Huyên lên săm soi.
“Nứt rồi.” Hắn thở dài, đoạn nuối tiếc xoa xoa cổ tay y. “Ta làm cho em cái khác nhé?”
Ngọc Huyên khóc đến hai mắt sưng mọng, cả người mềm ra nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Y khẽ khàng vuốt ve chiếc vòng trên tay, nhỏ giọng bảo:
“Chính vì nứt rồi, em sẽ càng trân quý nó.”
Khung Dực chồm người với tay lấy chiếc gối rồi đặt xuống giường, sau đó kéo Ngọc Huyên cùng nằm xuống, ôm y vào lòng dỗ dỗ.
“Nào, mệt rồi, nghỉ một lát.”
Ngọc Huyên ngoan ngoãn vòng tay ôm hắn, sau đó chợt nhớ ra:
“Phải rồi, sao anh tìm được đường qua lòng núi sang Kinh Lạc vậy?”
“À, nhờ một vị bằng hữu người du mục ta quen được trên Đại Mạc, từ khi còn ở vịnh Lam Thủy ấy. Hắn cứu được ta, sau đó còn tìm người giúp.”
Khung Dực kể vắn tắt về việc được một trong ba tộc chủ của tộc Khoát Oa giúp sang đây, ai ngờ Ngọc Huyên một lần nữa lại nắm bắt được trọng điểm rất nhanh. Y níu tay hắn, ngẩng đầu lên hỏi:
“Vì sao người Khoát Oa đó lại mạo hiểm giúp anh? Hắn muốn đổi lại cái gì?”
Khung Dực cắn môi, tiếp tục ngó lên trần nhà giả ngu, trong lòng thì thầm mắng một câu. Lại không qua mặt vợ được rồi!
Thấy dáng vẻ chột dạ của Khung Dực, Ngọc Huyên liền lờ mờ đoán ra. Y ngồi nhổm dậy, lấy lọn tóc của hắn vẽ vẽ lên mặt hắn rồi tra khảo:
“Nói em nghe, hắn tên gì?”
Khung Dực giấu mãi không xong, thế là đành khai báo thành thật.
“Khoát Oa Na Lạp.” Ngọc Huyên gật gù. “Em sẽ nhớ kỹ cái tên này.”
“Ngọc Huyên, ta chẳng hứa hẹn gì với hắn cả!”
“Em biết, nhưng hắn đã cứu anh.” Ngọc Huyên bình thản nằm xuống, chui trở lại vào lòng Khung Dực. “Người phương nam chúng em có ân sẽ báo.”
“Huống chi hắn đã cứu phu quân của Hoàng tử Kinh Lạc, Kinh Lạc sẽ ghi nhớ đại ân này.”
Khung Dực ngẩn người ra, vòng tay ôm lấy Ngọc Huyên cũng có cảm giác không chân thực.
Ngọc Huyên của hắn thật khác.
Đây là quê hương của em rồi. Em đã tự do, không còn là một con tin chính trị. Thần thái tự tin này của em như mặt trời ban mai đang dần nhô cao, chắc chắn sẽ càng ngày càng tỏa sáng, chói lòa, rực rỡ.
Khung Dực cảm khái nhớ lại mới năm nào hắn còn dạy em cưỡi ngựa. Lúc em tự nắm bắt được triết lý thuần mã của Đại Thương, hắn đã ngờ ngợ cảm thấy rằng, sau này em sẽ lớn lên thành đại thụ chọc trời.
“Ngọc Huyên.”
Khung Dực bất ngờ chồm lên người em, sau đó khẽ khàng mơn trớn.
Không được. Dù em có rực rỡ thế nào, em cũng chỉ là của riêng một mình hắn. Phải xác nhận chủ quyền ngay thôi!
Ngọc Huyên không chối từ những âu yếm đang rơi xuống. Thậm chí, y còn khẽ rướn người lên phối hợp với hắn. Bàn tay thon thon của y vuốt ve gương mặt hắn, sau đó chậm rãi lần xuống dưới, giúp hắn cởi đai lưng.
“Ta chả thích y phục Kinh Lạc chút nào.” Khung Dực hổn hển vừa thở vừa nói giữa những nụ hôn. “Khó cởi quá.”
Ngọc Huyên khẽ bật cười. “Cởi như thế này.”
Đến khi y phục trút sạch sẽ ra rồi, hai thân thể ấm nóng đã hoàn toàn áp sát vào nhau rồi, cả hai người mới bắt đầu cảm thấy khó ngăn cơn xúc động.
“Ngọc Huyên.” Khung Dực cúi đầu áp trán mình lên trán y.
Mới hơn một tháng mà đã qua mấy lần sinh tử rồi.
“Anh à.” Ngọc Huyên sóng mắt long lanh, đưa hai tay nâng mặt Khung Dực lên rồi hôn lên chóp mũi hắn. “Em thương anh lắm.”
Khung Dực thấy mắt mũi cay nồng như vừa nốc cả một vò rượu nếp mật Kỉ Di xong. Hắn cúi xuống, lập tức ngậm lấy bờ môi kia, sau đó chậm rãi tiến vào.
Kiểu yêu đương đầy xúc động này lại cực kỳ sâu, cơ hồ hun cháy mọi giác quan trên cơ thể. Từng nhịp thở, từng chuyển động dập dìu, từng thanh âm vỡ vụn đều có thể làm cho người ta run rẩy. Ngọc Huyên thấy vùng thắt lưng mình như có luồng điện chạy qua, tê dại, râm ran. Y còn không kềm chế được mà vòng chân siết chặt lấy hông Khung Dực, vừa thở dốc vừa cố ngăn tiếng rên rỉ tràn ra. Khung Dực cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn còn không màng đổi tư thế, cứ như vậy ôm chặt lấy người bên dưới, dùng cách thức thuần túy nhất để yêu y, để xác nhận đi xác nhận lại một điều: y chỉ được thuộc về một mình hắn mà thôi.
“Ư… ư…”
Ngọc Huyên chợt cảm thấy chính mình đang co giật nhẹ, bên dưới cứ siết lại liên hồi. Y hoảng hốt trong quay cuồng và choáng ngợp, không biết phải đón nhận cơn sóng khoái cảm đang ngày một dâng cao này như thế nào. Bất chợt, Khung Dực dừng lại rồi cúi xuống hôn y, giọng nói vừa tà mị vừa thấm đẫm phong tình:
“Ngọc Huyên. Em làm đi.”
“Hả…” Ngọc Huyên chỉ thấy đầu óc hỗn loạn, lời vừa vào tai đó nhưng nghe lại không hiểu cái gì.
“Như thế này này…” Khung Dực vẫn phủ phục trên người y, giam chặt y trong vòng tay mình, bờ hông nóng rực vẫn giữ nguyên vị trí. Hắn luồn tay xuống dưới lưng em, nâng nhẹ hông em lên rồi khàn giọng bảo:
“Nâng hông em lên, như thế… Đúng rồi…”
“Ưm…” Ngọc Huyên vã cả mồ hôi, vừa ưỡn ngực vừa nâng hông lên theo lời anh, hai tay còn phải vòng qua tấm lưng rộng kia để trợ lực. Tư thế này khiến y hơi mỏi, hơn nữa phía trước của y cứ cọ xát vào tám múi cơ cứng như thép trên bụng Khung Dực, đúng là kiểu tra tấn ngọt ngào mà khổ sở.
“Không… Không thích… Em không… Ối!”
Trong khoảnh khắc nâng hông như thế, bên trong lại vừa chạm vào một điểm kỳ lạ nào, ngay tức khắc Ngọc Huyên thấy khoái cảm dội thẳng lên đầu, cả người mềm nhũn ngã xuống nệm.
“Thử lại nhé, ngoan… Làm lại nào…” Phía trên đầu y, giọng nói trầm khàn của Khung Dực dội xuống đầy dụ hoặc.
Ngọc Huyên mơ màng làm theo, lần này y cũng lặp lại mọi hành động vừa rồi, quả nhiên…
“A!”
Lại là dòng khoái cảm đó!
“Tìm thấy rồi.”
Chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của Khung Dực vang lên, ngay sau đó là một loạt tấn công ầm ầm dội xuống, nhắm thẳng vào vị trí ngọt ngào vừa tìm ra. Ngọc Huyên kêu lên thất thanh, hai tay bấu chặt vào lưng hắn, nước mắt sinh lý tràn ra liên tục. Khung Dực cũng không ngăn được chính mình đang rên xiết. Hắn cúi xuống mút chặt lấy lưỡi em, rồi lại cắn vào vai em, vào cần cổ trắng nõn mịn màng. Khi cả hai đã gần đến đích, Khung Dực bỗng dưng chậm lại rồi chuyển động lúc nông lúc sâu, có vẻ như còn đang muốn kéo dài cuộc yêu ra vô tận.
“Đừng… Ưm… đừng như vậy…”
Ngọc Huyên thì không dai sức thế. Y nức nở, hai tay siết lấy lưng hắn, sau đó không tự chủ được mà vòng xuống hông, bàn tay vô thức ấn hông hắn xuống.
“Ngọc Huyên của anh lớn rồi.” Khung Dực cười khẽ, hơi thở nặng nhọc nóng như lửa phả xuống bên tai, khiến mồ hôi ở hai bên thái dương Ngọc Huyên cũng nóng theo.
“Biết cầu hoan rồi này.”
Ầm. Ngọc Huyên nghe đầu óc nổ đánh uỳnh một tiếng.
Cầu… hoan…
Đúng giây phút đó, Khung Dực lại bất ngờ thúc sâu. Hắn xông vào đến tận cùng, nghiền ép qua điểm nhạy cảm nọ hết lần này đến lần khác, mồ hôi nhễ nhại và nhớp nháp làm cho cơ thể hai người trơn tuột, đầu óc thì trống rỗng, nơi đáy mắt chỉ có một mình người kia.
“Ngọc Huyên… Ngọc Huyên… Ngọc Huyên…”
“Ưm… ư… ư…”
Cùng nhau chìm xuống dưới đáy sâu hoan lạc, cùng nhau hoang hoải trầm luân. Bao nhiêu lần trên đất bắc đã chết đi, chỉ trong một chiều vàng phương nam này mà sống lại.
Cả đêm dài, họ cứ quấn lấy nhau. Khi mệt sẽ ngủ, khi đói sẽ len lén chạy xuống bếp tìm thức ăn, sau đó lại mang vào phòng, cùng ăn, rồi lại cùng yêu đương đến rã rời.
Mờ sáng hôm sau, hai gian nhà bên kia đã lục đục thức dậy khi gà còn chưa gáy. Thùy Dung là người dậy sớm nhất. Nàng ra sân định múa một bài quyền, ai ngờ vừa ra được một lúc liền chạy ngược trở vào phòng, mặt còn thoáng đỏ. Thùy Dung hấp tấp phác ra một loạt thủ ngữ, bảo A Châu rằng mình đi lên chợ mua thức ăn đây, nói xong liền xách làn mây đi mà như chạy.
“Làm gì mà vội vàng đi chợ sớm thế nhỉ?” A Châu ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, đoạn thủng thẳng chải đầu, búi tóc rồi cũng định ra sân luyện thương.
Giờ này tên nhãi Nguyễn Huỳnh chắc cũng dậy rồi.
Quả nhiên, lát sau ngoài sân đã vang lên tiếng người. A Châu đang định mở cửa bước ra, ai ngờ Nguyễn Huỳnh đã xồng xộc xông vào, mặt mày biến sắc mà lắp bắp nói:
“Chị… Chị Châu, tới rồi tới rồi!”
“Cái gì tới?” A Châu cau mày. “Nói năng đàng hoàng.”
“Đoạn… tình cảm mùi mẫn trong thoại bản nói, tới rồi tới rồi!”
A Châu ngẩn ra một lúc, sau khi hiểu Nguyễn Huỳnh đang nói tới cái gì thì liền đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận mà nghiến răng:
“Cái tên Nhị vương tử đó dám… dám vô lễ với Hoàng tử của chúng ta sao!”
Nguyễn Huỳnh tặc lưỡi, chỉ nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra.
Ôi bà chị ơi, vô lễ cái gì? Nghe ra không chừng Hoàng tử của chúng ta cũng thích muốn chết ấy chứ! Động tĩnh lớn như thế, hèn chi người thính tai như Thùy Dung phải bỏ chạy thoát thân luôn.
Lát sau, trước cửa phòng của Khung Dực và Ngọc Huyên vang lên tiếng đập cửa liên hồi.
“Hoàng tử, Hoàng tử! Có chuyện rồi!”
Ngọc Huyên đang nằm lim dim trên giường, híp mắt tận hưởng việc được Khung Dực hầu hạ xoa lưng xoa eo cho đỡ mỏi. Nghe thấy tiếng gấp gáp hiếm gặp trong giọng nói của A Châu, Ngọc Huyên liền ngồi bật dậy, đoạn với tay lấy y phục của mình và của anh rồi trừng mắt ra hiệu cho ai kia mặc vào.
“A Châu, đợi… đợi một lát. Có việc gì?”
“Hoàng tử. Vừa nhận được tin của Đại công chúa truyền từ Nam Biên.”
Két.
Ngọc Huyên mở cửa phòng, hấp tấp bước ra sân, Khung Dực thì vừa cài chiếc nút cuối cùng trên cổ áo, vừa bước theo người kia sát rạt.
A Châu lườm Khung Dực một cái rõ cháy chẳng hề kiêng kị, sau đó mới quỳ một gối xuống tâu với Ngọc Huyên rồi dâng thư lên:
“Đại công chúa nói, Vua chủ đã thân chinh đến Nam Biên, cho gọi ngài về Nam Biên ngay lập tức.”
Ngọc Huyên tròn mắt ngạc nhiên, cha không ở Loa Thành mà đã đến tận đây ư?
“Ta không ở lại đây một mình đâu.” Ngọc Huyên còn chưa kịp nói gì, Khung Dực đã tiến lên nắm lấy tay y rồi quả quyết nói. Vừa mới gặp lại, vừa mới làm lành, xóa bỏ mọi hiểu lầm, nói thật hết với nhau rồi, giờ lại phải chia xa ư? Đừng hòng!
“Nhị vương tử.” A Châu lãnh đạm nhìn Khung Dực. “Ngài không cần lo. Vua chủ chúng tôi cũng cho gọi luôn cả ngài.”
“Sao cơ?”
Cả Khung Dực và Ngọc Huyên lập tức ngây người.
“Vua chủ cho gọi cả hai ngài đây lập tức quay về Nam Biên gặp mặt.”
Cùng lúc này ở tít phương bắc xa xôi, trên mạn đông của đỉnh núi thiêng Tuyết Nhạn, tứ đại sơn tộc đang mở một cuộc hội quân bất thường.
“Còn chần chừ cái gì nữa chứ!” Tộc chủ tộc Nùng, tên là Lĩnh Khâm, quát lên đầy giận dữ: “Chẳng lẽ các người muốn đón nhận kết cục toàn tộc diệt vong hay sao?”
“Phải đó!” Tộc chủ Dao Tán, Chênh Ka Đai, cũng sốt ruột nói vào. “Không kịp nữa mất!”
Tộc chủ Hồ tộc, Hồ Kha, cau mày trầm mặc, sau một hồi suy nghĩ thì chợt ngẩng lên rồi xoay sang bên phải nơi người nghĩa tử của mình đang ngồi, đoạn đưa mắt nhìn vị đương gia được hắn tín nhiệm nhất trong tộc.
“Nhất Niệm.”
“Dạ, nghĩa phụ.” Hồ Nhất Niệm lập tức cúi đầu thưa.
“Con đã từng chạm trán Hỏa Xà cách đây mấy năm. Con nghĩ sao?”
Hồ Nhất Niệm không vội trả lời ngay. Hắn quay sang phía trưởng tộc Nùng và Dao Tán, đoạn cao giọng hỏi:
“Xin hỏi hai vị tộc chủ, hai vị quả quyết khẳng định Hỏa Xà sắp xuất sơn, lại còn mạo hiểm vượt qua tuyến trinh sát của Nhạn Quân để sang đây. Nhất Niệm to gan thỉnh cầu, mong hai vị nói rõ. Người trong tộc các vị đã tận mắt nhìn thấy Hỏa Xà sắp xuống núi hay sao?”
“Hỏi đúng lắm!” Phù A Xán, lúc này đã lên ngai tộc chủ Kỉ Di, vừa nốc rượu vừa gật gù. “Sự việc trọng đại, nếu không có ai tận mắt nhìn thấy thì làm sao bọn ta tin được đây?”
“Không phải nhìn thấy!” Tộc chủ Dao Tán mất kiên nhẫn quát. “Mà là nghe thấy!”
Cái gì? Nghe thấy?
Hồ Nhất Niệm cắn môi thầm nghĩ.
Không lý nào.
Vài tháng trước, chính hắn đã cùng Khung Dực và Kỷ Phong diệt xà, còn tận mắt chứng kiến Khung Dực trảm thủ nó rồi kéo đầu xà về Vương Đô.
“Đúng vậy!” Tộc chủ tộc Nùng run run nói, trong mắt còn ánh lên vẻ hãi hùng, hoảng sợ. “Các ngươi… đi sang sườn tây Tuyết Nhạn mà xem, các ngươi sẽ hiểu!”
“Nó… nó cứ phát ra tiếng lầm rầm từ trong lòng núi, cả ngày lẫn đêm!”