Viện cớ nhiều như vậy, chẳng qua chỉ là vì cô không muốn cùng đi ăn với anh mà thôi.
Cũng may hiện tại Lục Dĩ Ngưng không đến mức giả vờ như không nhìn thấy anh, hoặc dứt khoát trực tiếp phớt lờ anh.
Tâm tình Đường Mộ Bạch rất tốt, anh đứng thẳng lên, “Em nhận tiền đi.”
Lục Dĩ Ngưng vẫn câu nói đó: “Em không bán.”
“Không bán cũng nhận đi.”
Lục Dĩ Ngưng nhíu mày càng sâu, “Tại sao lại phải nhận?”
“Coi như phí gặp mặt em ngày hôm nay.”
Lục Dĩ Ngưng mất hơn nửa phút trong lòng mới dịch hiểu được câu này.
Cũng có nghĩa là, cô gặp anh một lần đã đáng giá một nghìn tệ —— Ờ, kiếm tiền dễ ghê.
Dễ hơn cô cực khổ lên núi xuống biển chụp ảnh rất nhiều, thế nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn không nhận, cô ấn nút nguồn điện thoại, màn hình tối đi, sau đó cô cất điện thoại vào túi xách, “Bác sĩ Đường, anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?”
Khóe miệng Đường Mộ Bạch cong lên, nửa cười nửa không: “Anh tiêu tiền cho bạn gái tương lai của anh không được à?”
“…”
Đây là lần đầu tiên Đường Mộ Bạch nói thẳng ra như vậy.
Suýt chút nữa Lục Dĩ Ngưng đã cho rằng mình nghe nhầm, chậm vài giây vành tai cô mới hậu tri hậu giác nóng lên, cũng may cô đã không còn là cô gái nhỏ trẻ người non dạ dễ bị lừa gạt nữa rồi, cho nên vẫn có thể khống chế cảm xúc và biểu cảm của mình, cô mím chặt môi, vài giây sau mới mở miệng nói: “Không cần tiền thì có thể quyên góp cho những người cần.”
Não không cần nữa cũng có thể tặng cho những người cần.
Đương nhiên, Lục Dĩ Ngưng không dám nói ra nửa câu sau.
Đường Mộ Bạch thật sự rất đẹp trai, bất kể là mắt mũi hay là hình dáng khuôn mặt, ngay cả độ cong của cằm cũng đều cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn của Lục Dĩ Ngưng, nhìn nhiều thêm một chút thôi dường như cũng có thể khiến cho cô bị nghiện.
Cho nên sau khi về nước, cho dù số lần tình cờ gặp mặt của hai người nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều, thế nhưng ánh mắt của Lục Dĩ Ngưng vẫn luôn không dám dừng lại quá lâu trên người anh.
Lần này cũng vậy.
Lục Dĩ Ngưng chỉ liếc mắt nhìn anh một cái liền thu hồi tầm mắt, quay người muốn đi, kết quả vừa đi được một bước, cổ tay đã bị người khác kéo lại.
Nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông cao hơn một chút so với cổ tay cô, da thịt chạm vào nhau, giống như đang đốt lửa vậy, nhanh chóng lan tràn ra từ cổ tay của Lục Dĩ Ngưng, chẳng mấy giây đã truyền đến đầu dây thần kinh của cô rồi lại lan ra toàn thân.
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy cổ tay mình chắc là bị tê dại rồi, nếu không sao có thể để mặc cho anh nắm lấy mà không vùng ra như vậy được.
Hai người cứ đứng như vậy mấy giây, cuối cùng vẫn là Đường Mộ Bạch có hành động trước, anh không thả tay Lục Dĩ Ngưng ra mà chỉ nắm cổ tay cô kéo lên, sau đó đem bó hoa trong tay mình đẩy vào trong lòng cô, rồi lại kéo tay cô để cô ôm lấy nó.
Kết quả là hiện giờ Lục Dĩ Ngưng đang ôm chặt lấy bó hoa kia.
Lục Dĩ Ngưng thậm chí còn chưa kịp nói lời từ chối thì đã lại nghe thấy người đàn ông mở miệng: “Có người nói một bông hoa quá ít, không giống như đang theo đuổi con gái.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Cho nên hôm nay đổi thành cái này.”
Bó hoa này ít mà nói cũng phải ba bốn mươi bông, cộng thêm trọng lượng giấy gói cũng không nhỏ, nặng trình trịch trong lòng cô, trái tim Lục Dĩ Ngưng cũng theo đó nặng trĩu, một lúc lâu sau, cô vẫn không biết phải nói gì.
Trong đầu cô có một ý thức mãnh liệt đang xúi giục cô đem bó hoa này nhét trả lại về tay anh, thế nhưng tay của Lục Dĩ Ngưng lại hoàn toàn không nghe sai khiến, không hề động đậy.
Đôi tay này nhất định là gián điệp mà Đường Mộ Bạch phái đến.
Lục Dĩ Ngưng hít một hơi, một cái hít thở này, hương hoa liền xông thẳng vào mũi, cả một ngày mệt mỏi của cô dường như đột nhiên liền trở nên tươi sáng hơn hẳn.
Cô gái trước mặt nửa cúi đầu, lông mi cũng rũ xuống, cả khuôn mặt được hoa hồng đỏ làm nổi bật lên càng thêm sạch sẽ trắng ngần, Đường Mộ Bạch đột nhiên rất muốn đưa tay ra sờ.
Chỉ có điều thời cơ vẫn chưa tới, ngón tay anh hơi động đậy nhưng cuối cùng vẫn không đưa lên, anh nhìn chằm chằm khóe miệng hơi mím lại của Lục Dĩ Ngưng, giọng nói rất nhẹ, “Vậy, Lục tiểu thư, ngày mai gặp.”
Lục Dĩ Ngưng vẫn còn đang trong trạng thái thất thần nên không tiếp lời.
Đợi đến khi phản ứng lại rồi ngẩng đầu lên, trước mặt đã không còn thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Xung quanh ngoài tiếng xe cộ chạy qua và tiếng bóp còi thì không còn gì khác.
Nếu như không phải trong tay Lục Dĩ Ngưng còn đang ôm một bó hoa chân chân thực thực, cô thậm chí còn tưởng tất cả vừa xong đều chỉ là ảo tưởng của mình, Đường Mộ Bạch căn bản chưa từng xuất hiện, lại càng chưa từng nói những lời kia với cô.
Cô cúi đầu, lại nhìn chằm chằm bó hoa kia một lúc lâu.
Hoa này rõ ràng mới vừa được bó xong, không có một cánh hoa nào khô héo, trên phiến lá vẫn còn đọng lại vài giọt nước, cô chỉ cần chuyển động một chút, những giọt nước kia sẽ lăn xuống từ trên phiến lá.
Câu cuối cùng mà vừa rồi Đường Mộ Bạch nói là gì ấy nhỉ?
Ngày mai gặp.
Ờm… Ngày mai, gặp.
——
Lục Dĩ Ngưng mất rất lâu mới từ từ tiêu hóa được những “sự kiện kỳ quái” đã xảy ra với cô ngày hôm nay.
Mãi tới khi về đến nhà, cô mới gửi một tin nhắn cho Đường Mộ Bạch: 【Em không thích hoa hồng.】
Lời này rõ ràng là nói bừa, làm gì có cô gái nào không thích loại hoa đại diện cho sự lãng mạn này chứ, huống hồ nước hoa mà Lục Dĩ Ngưng dùng còn đều là hương hoa hồng nữa.
Đường Mộ Bạch trả lời tin nhắn rất nhanh: 【Không thích thì vứt đi.】
Lục Dĩ Ngưng trả lời rất đơn giản: 【Được.】
Tuy rằng nói như vậy nhưng đương nhiên là Lục Dĩ Ngưng sẽ không vứt.
Không chỉ không vứt, cô còn kiễng chân lấy bình hoa từ trên một tầng tủ cao hơn xuống, một cái không đủ, cô liền lấy ba cái, chia hoa ra rồi cắm vào.
Sau khi làm xong mọi thứ và đổ nước vào, Lục Dĩ Ngưng mới chợt nhớ ra điều gì đó, cô lên mạng tìm kiếm một mẩu tin tức, sau đó chuyển tiếp liên kết sang cho Đường Mộ Bạch.
Bài báo viết về một vùng núi xa xôi hẻo lánh ở Vân Nam, trước kia có một lần đi hóng gió Lục Dĩ Ngưng đã đến đó, chỗ kia là vùng khỉ ho cò gáy chân chính, vị trí địa lý và giao thông đều không thuận lợi, chất lượng cuộc sống giống như Bắc Thành từ hàng chục năm trước hoặc thậm chí càng lâu hơn vậy, tuy rằng đã hai năm Lục Dĩ Ngưng không đến đó nhưng mỗi năm vẫn sẽ ủng hộ một ít tiền cho nơi đó.
Sau khi gửi mẩu tin tức này qua cho Đường Mộ Bạch, cô lại lặp lại câu kia một lần nữa: 【Không cần tiền thì có thể quyên góp cho những người cần.】
Đường Mộ Bạch không trả lời lại nữa.
Mãi đến lúc đi ngủ Lục Dĩ Ngưng vẫn không nhận được tin nhắn của anh.
Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, cô vẫn đi làm như thường lệ.
Lục Dĩ Ngưng vốn nghĩ câu “Ngày mai gặp” của Đường Mộ Bạch chỉ là anh thuận miệng nói mà thôi, không ngờ rằng anh giống như thật sự nghiêm túc, dù cho khi Lục Dĩ Ngưng tan làm không nhìn thấy anh, vẫn sẽ nhìn thấy một bó hoa tươi ở quầy lễ tân sảnh tầng một.
Bởi vì cô nói không thích hoa hồng nên ngày thứ hai liền đổi thành hoa bách hợp.
Ngày thứ ba lại đổi thành hoa cẩm chướng.
Mỗi ngày đều không giống nhau, qua một tuần, ngay cả em gái ở quầy lễ tân cũng nhìn cô với ánh mắt ngập tràn hâm mộ, “Dĩ Ngưng, bạn trai chị tốt ghê á.”