Giang Cẩn Châu mím môi, nói: “Vậy đi ăn trước đã.” Anh ngừng lại một chút: “Có chuyện gì, ăn xong rồi lại nói.”
Thẩm Tô Khê không đáp, thành thật mà nói, bây giờ cô chẳng muốn ăn chút nào.
Không chỉ bởi vì một chuyến tới cục cảnh sát của anh, chủ yếu là vì bộ dạng nhếch nhác của cô lúc này, nếu tiếp tục vi vu ngoài đường, lỡ như gặp người quen thì sao? Chẳng lẽ hình tượng xinh đẹp diễm lệ của cô cứ thế mà bị hủy hoại?
Không đúng, chính xác thì đã bị hủy hoại rồi.
Giang Cẩn Châu quan sát nét mặt của cô, trong vài giây ngắn ngủi đã chuyển từ “Dung nhan tuyệt sắc trên thế gian này cuối cùng cũng vì tình yêu mà suy tàn”, “Còn ăn? Sao anh không ăn nốt quần ngủ dép lê của em luôn đi?” biến thành “Thôi vẫn nên ăn thì hơn, đã để gương mặt này chịu thiệt, không thể để dạ dày cũng thiệt thòi.”
“……”
Tần Mật hình dung không sai, Thẩm Tô Khê xác thật có năng lực biến tình huống bi thảm thành hài kịch.
Khiến bao phiền muộn trong lòng giải tỏa không ít.
Thẩm Tô Khê không biết mình đã trở thành rạp xiếc trung ương trong mắt Giang Cẩn Châu, cô nghiêm túc duỗi thẳng eo lưng, bước đi ngay ngắn, quang minh lỗi lạc như “Chỉ cần mình đủ tự nhiên, sẽ không ai chú ý tới mình”.
Giang Cẩn Châu nén cười, đuổi theo sau cô.
Cách đó mấy thước, không biết nghĩ đến cái gì, Trần Kỳ đột nhiên quay lại, nhìn hai người bọn họ đi cách nhau một khoảng, anh dường như suy tư gì đó.
Thẩm Tô Khê đến quán mì quen thuộc, cách cục cảnh sát mấy trăm mét, đi qua một hẻm nhỏ là tới.
Đất trong hẻm còn vương ẩm ướt, nước xúp thơm phức hòa lẫn cùng cơn gió, xông thẳng vào mũi.
Mặt tiền quán mì không lớn, bên ngoài bày đơn giản vài bộ bàn ghế gỗ, nhìn qua có vẻ sạch sẽ. Đã quá giờ cơm, trong quán chỉ có hai ba vị khách.
Nghe thấy tiếng động, vài người ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.
Trường hợp này cũng rất kỳ lạ. Nhìn qua giống như bác gái dụ dỗ thiếu gia nhà giàu ngốc bạch ngọt.
Vị thiếu gia này ân cần gọi mì trả tiền, rồi lại ân cần kéo ghế cho bác gái kia, toàn bộ quá trình giống như cún con ngoan ngoãn nghe lời.
Không nghĩ tới hóa ra là người yêu.
Thẩm Tô Khê phát giác ánh mắt bất thường từ bọn họ, cô chỉ cho rằng bọn họ khó tiếp thu được dáng vẻ xuềnh xoàng của mình hôm nay. Nếu biết trong đầu bọn họ nghĩ ra đủ thứ kịch bản như vậy, cô sợ mình không giữ được bình tĩnh.
Qua một lát, người phục vụ bưng hai tô mì tới.
Thẩm Tô Khê cúi đầu ủ rũ ăn mì, không để ý người đối diện không hề động đũa mà chỉ an tĩnh nhìn cô.
Thấy tô mì cô sắp hết, anh lại gắp vài đũa thịt bò sang.
Thẩm Tô Khê ngơ ngác ngẩng đầu: “Sao anh không ăn?”
Chưa cho anh thời gian trả lời, cô lại nói: “Anh tạm thời đừng nói gì hết, nghe lời.”
Giang Cẩn Châu:?
“Bây giờ đầu óc em hơi rối loạn, chờ em suy nghĩ thông suốt đã.” Cô lau miệng rồi lại tiếp tục cúi đâu.
“……”
Những lời Tần Mật nói qua điện thoại đã khiến cô bối rối một lúc lâu.
Cùng với câu Liễu Y Lan nói với cô ngoài cửa phòng trang điểm ngày hôm đó.
Thật ra cũng chỉ là mấy lời oán hận…
“Cô đắc ý cái gì? Bám được người thừa kế Giang gia thì ngon lắm sao?”
“Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng người ở địa vị như vậy sẽ thật sự coi trọng cô? Đừng có nằm mơ, chẳng qua là chơi đùa một chút thôi. Chờ đến khi anh ta chơi chán cô rồi, kết cục của cô cũng chẳng khá hơn tôi đâu.”
Sau đó, cô lại nghe thấy cô ta nhắc đến một người.
Thạch Tấn.
Cô không có chút ấn tượng nào với cái tên này.
Lúc sau, cô lên mạng tra một hồi, phát hiện sự tích huy hoàng của gã ta cũng không ít, trong đó đa số là ảnh bị làm mờ, chỉ có vài tấm chụp rõ nét.
Mới đầu Thẩm Tô Khê chỉ thấy người này hơi quen mắt, nhìn nhiều vài lần, cô mới nhớ ra gã ta chính là thằng đê tiện cô gặp trong nhà vệ sinh nữ ở trường quay.
Cô còn tra ra được một tin tức quan trọng: “Giang thị thu mua Khu văn hóa Thạch Thanh.”
Khu văn hóa Thạch Thanh đúng là sản nghiệp của Thạch gia.
Không biết có phải trùng hợp hay không, Tần Mật đột nhiên chuyển đề tài, nhân vật trong câu chuyện đột nhiên biến thành Thạch Tấn.
“Vừa lúc, tên nhị thế tổ của Thạch gia còn nhân cơ hội này đạp một chân, tung video quay lại cảnh Giang Cẩn Châu đánh gã ra.”
“Việc này vốn dĩ cũng không đáng là gì, chỉ sợ có người nhắc lại chuyện của Giang Cẩn Châu bảy năm trước ra. Ba cây chụm lại, tình thế sẽ ngày càng nghiêm trọng.”
Chờ đến lúc trở lại tiểu khu Bích Hải Loan, Thẩm Tô Khê xé mấy tờ niêm phong dán bên ngoài nhà của Giang Cẩn Châu xuống, rồi xoay người nhìn anh: “Em hỏi anh một chuyện.”
Thấy Giang Cẩn Châu đồng ý, cô mới nói tiếp: “Anh vì em nên mới đánh Thạch Tấn đúng không?”
Câu hỏi này có chút ngốc nghếch, rốt cuộc trong lòng cô đã có đáp án, chỉ là cô muốn nghe chính miệng anh thừa nhận thôi.
“Phải.”
Đáp án như trong dự kiến, Thẩm Tô Khê bỗng chốc nhẹ nhàng thở phào.
Cùng lúc, có thứ gì đó bị gió thổi vào mắt cô.
Thẩm Tô Khê dụi dụi mắt, Giang Cẩn Châu tưởng cô khóc, trong lòng lập tức hối hận.
Anh duỗi tay ôm cô: “Anh không sao, em đừng khóc.”
“?”
Con mắt nào của anh thấy cô khóc?
Thôi được, coi như cô khóc vậy.
Thẩm Tô Khê chớp chớp mắt, vòng tay qua eo anh: “Vậy chúng ta xem như tái hợp?”
“Chúng ta chia tay lúc nào?” Anh xoa đầu cô, không đáp mà hỏi lại.
“……?”
Cho nên chỉ có mình cô giống như Lâm Đại Ngọc, vì chuyện chia tay này mà sa sút mấy ngày liền thôi hả?
Hôm sau, Thẩm Tô Khê chuẩn bị ra cửa vứt rác, vừa vặn nhìn thấy Trần Kỳ đứng bên ngoài.
“……”
“Anh đi nhầm rồi, anh ấy ở kế bên.”
Lần đầu tiên Trần Kỳ làm chuyện này, trên mặt có chút xấu hổ: “Chị dâu, em không tới tìm A Châu.”
Vậy tức là tới tìm cô.
Từ khi nào cô với Trần Kỳ thân thiết tới mức có thể hẹn nhau một mình?
Thẩm Tô Khê lập tức nâng cao cảnh giác: “Có chuyện gì sao?”
Trần Kỳ không cảm thấy thái độ không mặn không nhạt của cô có gì không ổn, ngược lại càng cảm thấy áy náy.
Ngày hôm qua Thẩm Tô Khê cùng người anh em của mình đi cách nhau xa vạn dặm, rõ ràng hai người bọn họ còn chưa tái hợp.
Trần Kỳ cứ cảm thấy, chuyện ngày đó anh dẫn Lâm Diệp Thư vào Nhã Hiên Trúc chắc chắn có liên quan đến chuyện hai người bọn họ chia tay.
Thẩm Tô Khê nếu biết được trong đầu Trần Kỳ nghĩ gì, nhất định cô sẽ không do dự tiến lên cho anh một tràng nước bọt: “Con mẹ nó bớt suy diễn lại đi!”
Thấy Trần Kỳ im lặng một lúc lâu, cô hết sạch kiên nhẫn, ngữ điệu mang ý vị thúc giục: “Có việc gì à?”
Trần Kỳ châm chước từ ngữ trong đầu một hồi lâu, thấy ổn thỏa rồi mới nói: “Chị dâu, có chuyện này em phải nói rõ.”
Tốc độ nói chuyện của Trần Kỳ không tính là chậm, chẳng hiểu sao cảm giác như thời gian trôi qua thật dài.
Câu chuyện kết thúc, hai người đều trầm mặc một lúc.
Qua hồi lâu, Thẩm Tô Khê mới nói: “Có thể nhờ anh một việc không? Tối thứ bảy, thay tôi hẹn Lâm Diệp Thư đến.”
Trần Kỳ không rõ nguyên do.
Cô cười cười: “Tôi chỉ muốn để cô ta biết, người cô ta từng vứt bỏ như chiếc giày cũ, bây giờ đã trở thành báu vật trong lòng người khác.”
“Nếu lần này cô ta muốn cướp, vậy thì cứ thử xem.”