”Tách” Tử Hạ nhấn nút chụp: “Xong rồi này”
Mặc Âu vội vàng buông tay khỏi Triết Minh quay sang bắt lấy điện thoại nhìn tác phẩm của mình. ”Wao! Tuyệt vời, cãm ơn anh nhé Triết ảnh đế, làm phiền anh rồi”
Triết Minh có chút luyến tiếc cơ thể mềm mại của cô gái nhưng vẫn làm như không có gì mà dịu dàng trả lời: “Không có gì! Rất vui vì được em yêu thích. Mà gọi anh là Triết Minh được rồi, đừng gọi là Triết ảnh đế nữa”
”Được”
Mặc Âu đáp lời nhưng vẫn chăm chú nhìn hình nên không chú ý tới đang có ba ánh mắt khác biệt đang dính sát vào người cô.
Ánh mắt đầu tiên đến từ Triết Minh, một ánh mắt dịu dàng, ôn nhu, đầy tình cảm.
Ánh mắt thứ hai là Tử Sinh, một ánh mắt chứa đầy sự khó chịu. Nãy giờ anh cứ cảm thấy cô đều đồn hết mọi sự chú ý lên người Triết Minh còn anh thì hơi bị xem nhẹ rồi.
Ánh mắt thứ ba, nguy hiểm, ngập mùi sát khí cùng thuốc súng nồng nậc đến từ người đàn ông đang đeo mặt nạ bạc ngoài kia.
Hàn Thiên Nhược vừa mới đến thì đã nhanh chóng quét mắt qua toàn trường tìm kiếm bảo bối nhà anh. Nhưng mà đập thẳng vào mắt anh là cảnh tượng Mặc Âu ôm lấy cổ của một người đàn ông khác vô cùng mập mờ, người đàn ông đó thế mà lại dám ôm eo của bảo bối nhà anh nữa. Nhìn thôi cũng tức đến sôi máu, đôi mắt lạnh tanh của anh khiến nhiệt độ xung quanh buổi tiệc cũng theo đó mà giảm xuống không phanh. Nhiều người muốn đến gần làm quen với anh cũng không dám.
”Đó không phải là mặt nạ tu la – ông trùm của giới kinh doanh thị trường sao?”
”Đúng là cậu ấy rồi. Nhưng mà sao tôi cứ cảm thấy toàn thân lạnh toát khi nhìn cậu ấy nhỉ”
Nhiều cô gái thấy Hàn Thiên Nhược lập tức bị đổ gục mà hò hét: “Wao! Anh ấy là ai vậy? Nhìn dáng người thôi cũng đã cảm thấy mê mệt rồi”
“Anh ấy đẹp quá đi”
“Anh trai à! Anh có bạn gái chưa vậy?”
Một ánh mắt sắc lẹm lướt qua khiến đám phụ nữ đang kích động hò hét đột nhiên rùng mình im bặt.
“Đáng sợ quá”
“May mắn cho các cô là người đàn ông đó chỉ liếc mắt cảnh cáo. Trước đây nhiều người phụ nữ không biết tiết chế mà dám đến gần anh ấy nửa bước thì…” Người phụ nữ mặc váy màu tím nhạt đang nói đến đó đột nhiên dừng lại sau đó dùng tay kéo qua cổ, ý là tàn đời.
Mọi người gần đó nghe vậy thì bất giác run người ớn lạnh. Quả nhiên là danh bất hư truyền. Người đàn ông đó thực chất là một con quỷ đội lốt người mà thôi, đừng vì vẻ đẹp bên ngoài mà quên đi bản chất dã thú thật sự của anh ta.
Lúc này, hai vị chủ nhà của Tử gia niềm nở bước đến đón tiếp Hàn Thiên Nhược: “Ngài Tu La! Xin lỗi vì đã không đón tiếp từ xa được. Để chúng tôi dẫn ngài đến chỗ yên tĩnh hơn”
Hàn Thiên Nhược mặt không cảm xúc, không một chút để tâm đến hai vị chủ tọa trước mắt, vẫn liếc nhìn về phía Mặc Âu nói: “Làm phiền hai vị”
Gia chủ cùng chủ mẫu Tử gia cười niềm nở: “Vinh hạnh, vinh hạnh”
