Làm đề hình học cả đêm, đầu của nàng vừa choáng vừa đau, cũng không biết bây giờ là giờ gì. Nàng thổi tắt ngọn đèn, mơ màng đi về phía giường, đến y phục cũnglười cởi, kéo chăn lên liền lăn vào, vừa dính giường liền ngủ.
Phòng ở đắm chìm trong một mảnh đen mịt, ánh trăng trút mà vào, miễn cưỡng chiếu sáng một góc. Trong viện cũng không yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang sột soạt, cũng không biết là chuột quấy phá, hay là mèo đánh nhau.
Lúc này, “cót két” một tiếng, cửa sổ gỗ của phòng bị đẩy ra, một nam nhân cả người mặc hắc y nhảy cửa sổ mà vào. Trên mặt của hắn đeo khăn che mặt màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt hung ác. Nam nhân cẩn thận nhìn bốn phía, xác định không có mai phục mới rón ra rón rén đi đến bên giường.
Thiếu nữ trên giường quấn chăn ngủ hết sức yên ổn, hoàn toàn không ý thức nguy hiểm đang từng bước tới gần.
Tàn khốc trong mắt nam nhân chợt lóe, nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, nhắm ngay tim Sở Nghiêu Nghiêu đâm xuống.
Ngay sau đó “keng” một tiếng giòn vang, thanh chủy thủ bị cản lại.
Thanh niên áo đen chẳng biết xuất hiện ở cạnh giường từ lúc nào, sắc mặt lạnh lùng nhìn nam nhân đang cầm chủy thủ, tay không bắt được lưỡi dao. Lòng bàn tay thanh niên hiện ra linh khí dày đặc, năm ngón tay dùng lực siết chặt.
“Tạch” một tiếng, lưỡi dao trong ánh mắt giật mình của nam nhân đứt gãy.
Nam nhân buông chuôi chủy thủ ra, nhanh chóng lui về sau vài bước, hai tay vung về phía Tạ Lâm Nghiễn. Một bó phù lục màu vàng to lập tức bay tới, như là có sinh mệnh cuốn về phía Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn căn bản không né, thậm chí đón phù lục vọt qua chỗ nam nhân che mặt. Linh khí quanh người hắn thuận thế phân tán ra ngoài, hoàn toàn bao lấy phù lục, lại nháy mắt vây chặt, phù lục nháy mắt tan biến ở trong không khí, tìm không ra một chút dấu vết nào.
Đáy mắt nam nhân lóe tia hoảng sợ: “Ngươi là, ngươi là… Tạ…”
Giọng nói của hắn khàn khàn, khó nghe đến cực điểm.
Không đợi hắn nói xong, một bàn tay liền cắm ở trên cổ của hắn.
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Nhận ra chiêu thức của ta?”
Nam nhân còn muốn nói cái gì đó, lại chỉ nghe một tiếng nứt gãy xương cốt làm người ta ê răng. Tạ Lâm Nghiễn tay không bẻ gãy cổ của hắn.
Chỉ một thoáng, hắn giống bị người ta rút đi gân cốt toàn thân, èo oặt ngã xuống mặt đất.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn hắn ta, suy tư một lát. Hắn ngồi xuống, tháo khăn che mặt của nam nhân. Nam nhân ngoài 30 tuổi, mặt hung dữ, ngũ quan cũng không đẹp.
Tạ Lâm Nghiễn dùng mu bàn tay chạm vào mặt người kia, một mảnh lạnh lẽo, giống nhiệt độ của người chết. Nhiệt độ cơ thể của người vừa mới chết không thể lạnh nhanh như thế được.
Tạ Lâm Nghiễn dùng ngón trỏ và ngón áp út đặt sau tai nam nhân dùng một chút lực.
“Roẹt” một tiếng, mặt nạ trên mặt nam nhân bị xé xuống, dưới mặt nạ là mặt của một nữ nhân. Nữ nhân này trông rất trẻ tuổi, tầm hơn hai mươi. Lúc này đã hoàn toàn không còn hơi thở, hiển nhiên là đã chết.
Tạ Lâm Nghiễn nhếch môi, đứng dậy. Chỉ thấy trên đầu ngón tay của hắn có một quả cầu lửa màu đỏ bay ra, nháy mắt thiêu người nằm trên đất thành một mảnh tro tàn. Trong phòng lập tức liền trống rỗng, thật giống như chưa từng có gì xảy ra. Tạ Lâm Nghiễn mở ra lòng bàn tay, có một phù chú nằm yên trong bàn tay hắn, mặt trên dùng chu sa vẽ chú văn phức tạp.
Hắn lẩm bẩm nói: “Ngụy trang thành người Điểm Chu Môn tới giết đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang, mục đích là gì?”
Sở Nghiêu Nghiêu ở trên giường đại khái là cảm thấy rất ồn, lầm bầm một tiếng, trở mình, kéo chăn qua đầu lại ngủ tiếp.
Tạ Lâm Nghiễn cất phù chú, ngước mắt nhìn sang Sở Nghiêu Nghiêu, trên mặt có vài phần ghét bỏ.
“Ngủ chết như vậy, bị người ta giết cũng không biết.”
Sở Nghiêu Nghiêu che đầu ngủ say, đương nhiên không nghe được tiếng của Tạ Lâm Nghiễn. Hắn bước đến bên giường, kéo chăn trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu xuống.
Nàng cau mày, lại trở mình, tựa hồ rất bất mãn. Tạ Lâm Nghiễn cảm thấy buồn cười, nhịn không được vươn tay nhéo mặt nàng một cái. Vẫn không tỉnh, nàng ngủ giống như chết.
Tạ Lâm Nghiễn thu tay, đứng dậy đi đến bên bàn, dựa vào ánh trăng nhìn sơ qua giấy đặt ở trên bàn. Tổng cộng có hai tờ, bên trên vẽ một ít quy tắc chung, vài chỗ còn ký hiệu bằng chữ nhỏ. Đệm ở phía dưới tờ giấy kia vô cùng hỗn độn, trên đó viết một số ký hiệu kỳ quái.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lóe qua một tia kỳ lạ. Hắn vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, trước giờ chưa thấy qua loại ký hiệu này, dường như có ý nghĩa đặc thù nào đó. Hơn nữa những chữ viết này cũng rất kỳ quái, vậy mà là dùng đầu bút cứng viết ra. Tạ Lâm Nghiễn cầm cây bút cứng đặt ở trên bàn kia cầm lên xem xét, chế tác rất thô, không có chút tinh xảo nào.
Chữ viết của Sở Nghiêu Nghiêu trên giấy vô cùng ẩu, hiển nhiên chỉ là dùng để ghi chú cho mình. Nhưng từ chữ viết qua loa đó, vẫn có thể nhìn ra nét bút của nàng. Chữ của nàng cũng không xấu, trái lại còn rất đẹp.
Nhưng mà…
Tạ Lâm Nghiễn lại nghĩ tới ngày ấy mình nhìn thấy chữ Sở Nghiêu Nghiêu viết bằng bút lông. Viết bằng bút lông lại xấu như vậy, dùng loại bút cứng này lại có thể viết chữ đẹp?
Tạ Lâm Nghiễn nhớ lại tư thế cầm bút cổ quái của Sở Nghiêu Nghiêu, dùng cách xa lạ cầm bút ở ngón tay, sau đó viết trên giấy vài cái.
Sau một lúc lâu, hắn có chút khinh thường ném bút lên trên bàn, cả người biến mất trong nháy mắt.