Nhưng bản thân Thẩm đại lão đã mang hiệu quả tĩnh âm nên chuyện này thường xuyên xảy ra.
Bởi vậy cậu cũng không để ý, để hộp sữa lên bàn Kỷ Nhiễm rồi ngồi xuống chỗ mình.
Chỉ là trên mặt bàn học sạch sẽ của cậu để một tờ giấy lớn, vốn dĩ cậu tưởng bài thi mới phát xuống bèn đưa tay cầm lên kết quả lại phát hiện đây là bức thư xin lỗi.
Bởi vì ba chữ thư xin lỗi rất to, rất dễ bị nhìn thấy.
“Bạn học Thẩm Chấp, bạn cùng lớp nhưng chúng tớ lại không biết đứng ra ủng hộ trợ giúp cậu trong lúc cậu đang giữ gìn công bằng và chính nghĩa, thậm chí còn nối giáo cho giặc nghi ngờ sau lưng cậu, chửi bới cậu, nghi ngờ nhân phẩm của cậu…”
Thẩm Chấp nhíu mày lại, cái gì thế này?
Nhưng cậu vẫn yên lặng đọc tiếp.
“Chuyện Đường Chấn Bằng làm cho chúng tớ rất xấu hổ, bởi vì khi xảy ra chuyện này tất cả bạn học chưa từng tin tưởng cậu. Nhưng xử phạt của trường học làm cho chúng tớ hiểu ra, chúng tớ sai hết rồi. Thầy giáo đã từng dạy bảo chúng ta rằng biết sai thì có thể sửa lỗi, thế nên hôm nay chúng tớ ở đây trịnh trọng xin lỗi cậu.”
“Bạn học Thẩm Chấp, tinh thần sẵn sàng giúp đỡ người khác của cậu đáng giá để chúng tớ học tập theo.”
Bên dưới có chữ ký toàn bộ học sinh A8.
Thẩm Chấp nhìn hồi lâu, có chút buồn cười nhưng lại có cảm giác nói không nên lời. Từ lúc bắt đầu đã có vô số lời đồn đãi trên người cậu, có sự thật, có giả dối, có khoa trương, có hư cấu, hoặc nhiều hoặc ít đều làm cho cái tên Thẩm Chấp bị bôi đen.
Thế nên khi mọi người nhắc đến cậu đều kiểu ác bá thích đánh nhau thích trốn học không chịu học hành.
Trước giờ cậu cũng không để ý bởi vì suy nghĩ của người khác không ảnh hưởng đến cậu. Cho dù lúc xảy ra chuyện Đường Chấn Bằng thì cậu cũng không hề giải thích cho bản thân mình một câu nào.
Nhưng khi nhìn tờ giấy trước mắt này, đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc chân thành xin lỗi cậu như vậy.
Thật xin lỗi, Thẩm Chấp, chúng tớ hiểu lầm cậu.
Rõ ràng chỉ một cậu đơn giản như vậy nhưng thật mẹ nó đâm vào trong lòng.
Thật sự.
Cho dù người con trai kiên cường cứng rắn như sắt này trong chớp mắt lại cảm thấy hình như trong phòng học đột nhiên nổi gió.
Đôi mắt hơi cay.
Kỷ Nhiễm thấy cậu không nói lời nào bèn nhỏ giọng nói: “Do lớp trưởng viết đấy, sau đó kêu những bạn học bằng lòng ký tên vào.”
Lớp trưởng A8 tên Trương Khải Dương, là một thiếu niên vô cùng ngay thẳng và nghiêm túc. Trước Thẩm Chấp, cậu ta là người duy nhất trong lớp A8 thi tháng được lọt vào top 50 của trường.
Lúc Kỷ Nhiễm vào lớp phát hiện Trương Khải Dương đang để mọi người ký tên. Đương nhiên cậu ta cũng nói, không ép buộc ký nhưng người nào nếu đã từng nghi ngờ và chửi bới sau lưng Thẩm Chấp muốn ký tên thì cứ ký.
“Ừm.” Thẩm Chấp lên tiếng.
Tờ giấy có kích cỡ như trang giấy bình thường, bên trái là thư xin lỗi do lớp trưởng viết còn bên phải là chữ kí phần lớn bạn học trong A8.
Cậu nhìn mấy tên này đột nhiên phát hiện có một số tên mà cậu không thể nhớ mặt.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm nói: “Tớ không ký.”
Bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng nghi ngờ cậu.
Thẩm Chấp quay đầu nhìn cô một cái, trong đối mắt đen trong suốt kia hiện lên sự kiêu ngạo, giống như đang nói, cậu xem đi, từ đầu tới cuối tớ đều tin cậu.
Lần đầu tiên, đột nhiên Thẩm Chấp cảm thấy, trường học cũng là một nơi thật tốt.
Bởi vì ở đây, cậu nhìn thấy nhiều trái tim lấp lánh phát sáng.
Sạch sẽ, tinh khôi.
*
Lúc Kỷ Nhiễm ăn cơm trưa về lại bị Văn Thiển Hạ kéo tới trước bức tượng Khổng phu tử. Cho dù mới thi xong nhưng bên cạnh bức tượng có rất nhiều bánh quy Oreo.
Văn Thiển Hạ để bánh quy của mình lên, lắc đầu nói: “Đám người này đúng là quá phong kiến mà.”
Kỷ Nhiễm cười, cô ấy cũng mê tín phòng kiến còn không biết xấu hổ đi nói người khác à?
Văn Thiển Hạ tới để tạ lễ, nói cho oai, lần này cô ấy thi tốt như vậy có thể thấy được Khổng phu tử chiếu cố các cô.
“Nhiễm Nhiễm, tới phiên cậu.” Sau khi Văn Thiển Hạ thành kính tạ lễ xong liền đẩy Kỷ Nhiễm đi lên.
Thật sự Kỷ Nhiễm không muốn càn quấy với cô ấy nhưng cũng đành nói: “Con cầu nguyện được đứng thứ nhất nhưng bây giờ con chỉ đứng thứ hai.”
Chỉ đứng thứ hai…
Đối với chữ chỉ đứng thứ hai này quả thực làm Văn Thiển Hạ tức giận muốn giậm chân.
“700 điểm đó, Nhiễm của tớ, cậu thi trên 700 điểm đó, không phải tớ hù dọa cậu đâu…, nếu cậu không thành tâm tạ lễ nói không chừng lần sau lại bị Thẩm Chấp đè ép nữa đó…”
Kỷ Nhiễm có chút bất đắc dĩ với cái miệng quạ đen này, mặc dù cô với Văn Thiển Hạ quen biết chưa lâu nhưng chuyện cô ấy nói rất nhiều. Thực sự theo kiểu muốn tin cũng được không tin cũng không sao.
“Đè ép gì?” Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói thật lớn.
Hạ Giang Minh đi tới, trong tay còn đang cầm trà sữa hút một hơi rồi vẻ mặt ghét bỏ: “Văn Thiển Hạ, cậu lại đưa em gái Nhiễm của chúng ta tới đây để mê tín phong kiến à.”
Ngay lập tức Văn Thiển Hạ không hài lòng, cô ấy nói: “Mê tín phong kiến gì, lần này Nhiễm Nhiễm thi được vị trí thứ hai còn tớ nằm trong top 200 đó. Rất linh nghiệm.”
Hạ Giang Minh vừa ăn trân châu vừa nghĩ nghĩ, rồi nói: “Đệch mợ, thật sự hơi linh đó.”
Từ Nhất Hàng không chịu nổi cậu ta: “Mày đần độn à? Người ta nói gì mày cũng tin thế.”
Vốn Thẩm Chấp đang đứng phía sau không biết từ khi nào đã thong thả bước tới bên cạnh Kỷ Nhiễm, lúc cô quay người qua đã thấy cậu đứng bên cạnh.
Cậu nói: “Cậu thực sự tin cái này à?”
Kỷ Nhiễm nhìn cậu, vẻ mặt như đang nói cậu thấy tớ là người như vậy à?
Ai ngờ Thẩm Chấp còn gật gật đầu, giọng nói thoải mái: “Thứ bảy tớ gọi điện thoại cho cậu.”
Đề tài nhảy quá nhanh làm cho Kỷ Nhiễm sửng sốt vài giây, cô đang tự hỏi, cậu điện thoại cho mình để làm gì?
“Hẹn hò.” Thẩm Chấp lời ít ý nhiều nói hai chữ này.
Nhất thời Kỷ Nhiễm như được nhắc nhở, há miệng nói: “Không, không phải hẹn hò.”
Thẩm Chập bị phản ứng của cô chọc cười, cảm giác như có tật giật mình vậy, cậu hơi nhếch môi nói nhỏ: “Vậy cậu thử nói xem là gì?”
Giao lưu cuối tuần đơn thuần giữa bạn ngồi cùng bàn à?
Kỷ Nhiễm còn đang nghiêm túc suy nghĩ Thẩm Chấp đã đưa tay lên nắn nhẹ vành tai cô, giọng nói trầm khàn: “Không được chơi xấu với tớ, đó chính là hẹn hò.”
Là cuộc hẹn hò của hai chúng ta.
Dưới sự mạnh mẽ giao hẹn của Thẩm Chấp, cuộc hẹn thứ bảy cứ được quyết định như vậy.
Mấy ngày tiếp theo đầu óc Kỷ Nhiễm đều như mất hồn mất vía. Trong giờ tự học tối thứ sáu Kỷ Nhiễm đã làm hơn phân nữa bài tập về nhà cuối tuần rồi.
Còn những bài chưa làm tối hôm nay về cô có thể làm xong hết.
Chỉ là lúc cô về đến nhà phát hiện đèn trong nhà vẫn sáng, cô đi vào không ngờ Giang Lợi Khởi và Giang Nghệ đều đang ở đây, ngay cả Kỷ Khánh Lễ đi công tác một tuần cũng đã về.
Trên mặt Kỷ Khánh Lễ rõ ràng mang theo ý cười, quay đầu thấy Kỷ Nhiễm lập tức nói: “Nhiễm Nhiễm về rồi à, tới đây xem ba mang quà gì về cho con nè.”
Kỷ Nhiễm chậm rãi đi qua, thấy trên bàn trà phòng khách bày rất nhiều đồ.
Lần này Kỷ Khánh Lễ mua cho cô một sợi dây chuyền phật quý báu được khắc thanh nhã, hơn nữa còn được làm số lượng có hạn nữa.
Kỷ Nhiễm nhìn qua, rồi nói: “Cảm ơn ba.”
“Lần thi giữa kỳ này con làm không tệ, những cái này nên có.” Kỷ Khánh Lễ mỉm cười.
Kỷ Nhiễm nhìn qua vali đang để một bên kia, vali hồng nhạt nên khẳng định không phải vali của Kỷ Khánh Lễ cho nên vali này là của Giang Nghệ.
Bây giờ Giang Nghệ đang cúi đầu nhìn lắc tay trên tay mình, lắc tay hãng Tiffany, đây là cái lắc tay đầu tiên có nhãn hiệu nổi tiếng của cô ta.
Bây giờ dù cô ta có chụp ảnh khoe cũng không sợ người khác phát hiện nữa.
Ngay lúc Kỷ Nhiễm vẫn còn đang suy đoán Giang Lợi Khởi đã chậm rãi mở miệng: “Nhiễm Nhiễm, dì có chuyện muốn bàn với con, con cũng biết bây giờ thời tiết lạnh thêm vào đó điều kiện trong ký túc xá trường cũng không tốt lắm. Tiểu Nghệ cũng không thể ở tiếp được nên dì muốn để con bé về nhà.”
Bà ta không đợi Kỷ Nhiễm mở miệng nói gì đã cướp lời nói tiếp: “Con yên tâm, sau này Tiểu Nghệ sẽ không quấy rầy con học tập đâu. Lần này con thi tốt như vậy chắc cũng đã thích ứng với cuộc sống bên này rồi, sẽ không xuất hiện tình trạng thành tích lên xuống nữa chứ?”
Kỷ Nhiễm yên lặng nhìn bà ta.
Lời Giang Lợi Khởi nói rất cao minh, bà ta nói như vậy đơn giản muốn nói cho Kỷ Khánh Lễ biết, nếu như thành tích của cô lên xuống như đợt thi tháng trước thì đó chính là do cô cố ý dùng thành tích học tập để uy hiếp họ.
Kỷ Nhiễm không muốn giảng hòa vô nguyên tắc với bà ta, không muốn nhìn bộ dáng như kiểu cô tốt tôi tốt tất cả mọi người đều tốt.
Cô nói thẳng: “Trong trường có nhiều bạn học ở ký túc xá như vậy thì sao điều kiện không tốt được chứ? Người khác ở được vì sao Giang Nghệ không ở được? Nếu bởi vì mùa đông nên đau lòng cô ta vậy con thấy ở ký túc xá trường là tốt nhất, bởi vì như vậy không cần ngày nào cũng chạy đi chạy lại.”
Giang Lợi Khởi không ngờ Kỷ Nhiễm lại không nể mặt mình chút nào đã bắt bẻ lại liền.
Giang Nghệ ngồi một bên càng sốt ruột, hành lý cô ta cũng đã mang về rồi nếu không có cách nào để cho cô ta ở nhà một lần nữa cô ta sẽ mất mặt chết mất.
Cô ta căng thẳng nhìn Giang Lợi Khởi.
May mà Giang Lợi Khởi đã có con bài chưa lật, không luống cuống chút nào, bà ta dịu dàng nhìn Kỷ Khánh Lễ, khẽ nói: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đều là người một nhà, về sau phải ở cùng nhau thật tốt. Con và Tiểu Nghệ cũng sắp làm chị gái rồi, hai con phải làm một chị gái tốt để làm tấm gương cho em trai nhỏ chứ.”
Ngay lập tức Kỷ Nhiễm giật mình, cả người như bị sét đánh đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Giang Nghệ thấy cảnh này thật sự quá mức sảng khoái, quả nhiên giống như mẹ nói, chỉ cần mẹ có thai Kỷ Nhiễm không còn là gì cả.
Kỷ Nhiễm chỉ là một đứa con gái mà thôi, trong bụng mẹ cô ta mang thai em trai đó.
Kỷ Nhiễm nhìn qua Kỷ Khánh Lễ, miệng run run: “Bà ta mang thai?”
Kỷ Khánh Lễ cũng hơi xấu hổ, dù sao ông cũng không nghĩ tới nhanh như vậy mà Giang Lợi Khởi đã có thai rồi, nhưng mà ai biết được lúc ông đi công tác Giang Lợi Khởi gọi điện thoại cho ông nói không những bản thân bà ta mang thai mà còn đi kiểm tra rồi nữa.
Là một bé trai.
Người như Kỷ Khánh Lễ tuy bề ngoài luôn mang bộ dáng kiểu con trai hay con gái đều giống nhau nhưng khi nghe Giang Lợi Khởi mang thai con trai thì trong nội tâm ông vẫn vui mừng đến mức hận không thể cái gì cũng đồng ý với bà ta.
“Nhiễm Nhiễm, dì Giang cũng nói rồi, về sau Giang Nghệ nhất định sẽ ở chung thật tốt với con, các con…”
“Cho nên bây giờ bởi vì bà ta mang thai tùy ý nói bên tai ba mấy câu thì ba đã mềm lòng rồi à?” Kỷ Nhiễm nói lớn.
Vừa rồi lúc nghe Giang Lợi Khởi nói câu nói kia, còn nói làm tấm gương tốt cho em trai.
Cho nên thực sự Giang Lợi Khởi đã mang thai được ba tháng, buồn cười đến mức gạt cô đến bây giờ.
Những lời Kỷ Nhiễm nói tất nhiên làm Kỷ Khánh Lễ thấy mất hứng, mặt ông trầm xuống: “Nhiễm Nhiễm, con nói gì thế, có phải ba quá nuông chiều con không, sao con có thể nói chuyện như vậy với người lớn được?”
“Con nói gì?” Lúc trước Kỷ Nhiễm còn có thể vui lòng diễn chung với ông nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
Cũng bởi vì Giang Lợi Khởi có thai cho nên ông ta dễ dàng phủ định đi chuyện đã đồng ý trước đó với mình, còn muốn để Giang Nghệ về đây ở xây dựng nên một gia đình hài hòa chó má gì đó.
Cho nên sự tồn tại 17 năm của cô lại thua kém một phôi thai chỉ tồn tại mới ba tháng?
Đột nhiên Kỷ Nhiễm cảm thấy thật nực cười, nực cười đến mức cô không muốn theo chân bọn học làm bộ làm tịch nữa.
“Chẳng nhẽ tôi nói sai rồi, lúc trước ông từng đồng ý với tôi sẽ không để Giang Nghệ ở đây nữa còn bây giờ thì sao, Giang Lợi Khởi vừa mới mang thai thổi gió bên tai ông vài câu ông lập tức thay đổi suy nghĩ, ông không biết bản thân mình nực cười thế nào sao?”
“Trước giờ ông chưa từng đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ, lúc nào cũng nói không giữ lời, ông xứng đáng làm cha sao…”
Sau khi Kỷ Nhiễm nói xong chữ cuối cùng một tiếng tát giòn tan vang lên, Kỷ Khánh Lễ tát một cái lên mặt cô.
Đánh xong, bản thân Kỷ Khánh Lễ cũng mơ hồ.
Ông ta ngẩn người nhìn tay mình, ông ta cho rằng Kỷ Nhiễm sẽ né ra nhưng cô cũng không thèm nhúc nhích đứng im tại chỗ chờ cái tát rơi xuống.
Còn Kỷ Nhiễm, cô không cảm thấy đau nhưng trên mặt cô lại có cảm giác như bị lửa đốt, nóng rát.
Cô nhìn thẳng vào Kỷ Khánh Lễ, giọng nói cực kỳ lạnh: “Lúc nào ông cũng nói mẹ tôi đè trên đầu ông, luôn muốn kiểm soát ông nhưng ông cho rằng bây giờ ông đã giải thoát rồi sao?”
“Người khác dỗ ông hai câu ông đã coi như thật, ông thật đáng thương.”
Nói xong, Kỷ Nhiễm xoay người rời khỏi.
Để lại Kỷ Khánh Lễ đang tức giận đến phát run.