Dường như hôm qua vẫn chưa mưa đủ, hôm nay trời tiếp tục ầm ầm sấm sét, mưa to như trút nước.
Thẩm Hòe Tự dậy từ sớm, cách mười phút lại gửi một tin nhắn cho Kỷ Xuân Sơn như thể thu phát tín hiệu định vị, không ngừng hỏi hắn đã đi đến đâu rồi. Đến khi biết hắn còn cách nhà mình khoảng năm trạm dừng nữa, Thẩm Hòe Tự cắp dù che mưa chạy ra trạm xe bus đứng chờ hắn.
Đó là một cảm xúc cực kỳ xa lạ —— Kỷ Xuân Sơn biết rõ đường vào nhà, nhưng hôm nay anh muốn tự mình ra đón.
Kỷ Xuân Sơn không ngờ sẽ thấy anh đứng ở trạm xe, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười chui vào dưới tán dù của anh, khoác vai cùng đi về nhà.
Hình cảnh này khiến Thẩm Hòe Tự nhớ tới buổi tối trời mưa Kỷ Xuân Sơn đưa anh ra trạm xe bus trường học. Lúc ấy anh cũng ôm vai Kỷ Xuân Sơn như thế này, còn lải nhải suốt một đường.
Xem ra đúng là mình trêu chọc người ta trước rồi.
Kỷ Xuân Sơn cầm theo dù nhưng không mở ra, lúc vào được đến nhà mỗi người lại ướt nửa bên quần áo.
Không khí ẩm ướt, dáng vẻ chật vật, Thẩm Hòe Tự vô cớ sinh ra chút câu nệ, không khí trở nên kỳ quặc một cách bất thường.
Anh lúng túng lục lọi tủ quần áo, Kỷ Xuân Sơn theo sau lơ đãng nhìn còn không quên chỉ trỏ: “Tôi không mặc cái này đâu, lấy cái kia đi.”
“Cậu tự đi mà chọn.” Thẩm Hòe Tự không dám đối diện hắn, chỉ ném hai chiếc áo thun lên ghế cho hắn tự lấy, mình thì chui vào toilet rửa mặt.
Lúc quay lại Kỷ Xuân Sơn đã thay xong áo, duỗi chân dài tùy tiện ngồi bên bàn học. Thẩm Hòe Tự đứng ngốc ngoài cửa không biết có nên đi vào hay không.
Kỷ Xuân Sơn kéo một chiếc ghế khác ra, lịch sự mời mọc: “Vị khách đang đứng ngoài cửa ơi, mời vào.”
Lúc này Thẩm Hòe Tự mới chậm chạp đi vào ngồi xuống ghế.
Kỷ Xuân Sơn xoay ghế dựa đối diện với Thẩm Hòe Tự: “Nói đi, hai hôm nay cậu giận dỗi chuyện gì?”
Thẩm Hòe Tự không mở miệng được, quá khó nói. Anh quá mẫn cảm, đa nghi, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Kỷ Xuân Sơn không truy vấn, chỉ đặt cằm lên vai anh, kéo tay anh khoác lên hông mình, miệng chỉ huy: “Ôm vào.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hòe Tự nghiêm túc ôm Kỷ Xuân Sơn mà không phải kiểu ôm giả vờ giả vịt trên yên sau xe đạp, hai tay anh vòng chặt lấy kẻ đầu sỏ khiến mình trở nên mẫn cảm đa nghi ấn vào ngực.
Ngọn tóc Kỷ Xuân Sơn còn hơi ướt, bên mũi anh thoang thoảng hơi nước bí mật mang theo mùi hương rất an tâm, là mùi của Kỷ Xuân Sơn.
“Tôi hỏi, cậu đáp nhé.”
Thẩm Hòe Tự gật đầu.
“Bởi vì tôi không chơi bóng cùng cậu à?”
Thẩm Hòe Tự lắc đầu.
“Bởi vì ngày hôm qua tôi không sang nhà cậu?”
Thẩm Hòe Tự lại lắc đầu.
“Bởi vì tôi không chịu tiết lộ ngày hôm qua tôi đã đi đâu?”
Thẩm Hòe Tự không nhúc nhích.
Kỷ Xuân Sơn cười thở dài: “Vì sao lại không trả lời tin nhắn?”
“Không nhìn thấy.” Lúc này mới lên tiếng, lại còn nói dối.
“Để tôi nói cậu nghe.” Kỷ Xuân Sơn duỗi tay vuốt nhẹ lên lưng anh, dịu dàng nói, “Thẩm Hòe Tự, tôi thích cậu còn nhiều hơn tưởng tượng nữa.”
Cánh bướm lao đầu vào mắt lưới, từ chân mây rơi xuống đất bằng.
Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ, thành thật thú nhận: “Hình như tôi cũng thích cậu nhiều hơn mình tưởng đấy.”
“Bắt chước cái gì thế?” Kỷ Xuân Sơn bị lời thổ lộ hàm hồ của anh chọc cười, “Tâm trạng đã khá lên chưa?”
Thẩm Hòe Tự siết chặt cánh tay: “Ừm.”
Kỷ Xuân Sơn quay đầu nhìn cuồng phong ngoài cửa sổ, chợt cảm khái: “Thời tiết này mà tụi mình không làm gì thì tiếc quá.”
Tim Thẩm Hòe Tự đập thình thịch, không thể tin được Kỷ Xuân Sơn lại trực tiếp như thế.
Hắn tiếp tục nói: “Tôi còn chuẩn bị rất đầy đủ nhé.”
Trong lòng Thẩm Hòe Tự rối rắm không yên, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
Kỷ Xuân Sơn duỗi tay nhấc cặp sách đặt trên bàn.
Thẩm Hòe Tự nhắm chặt hai mắt, ngực đập bịch bịch.
“Được, làm đi.”