Như vậy chính là, sự cố gắng trước kia của hai người họ hoàn toàn công cốc rồi.
Doãn Tiểu Đao đột nhiên nắm tay vung về phía thân cây.
Cô thề, sẽ không bỏ qua cho Lam Nhị.
Người đã từng quen biết, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nếu xét thì, năm đó cô và Lam Nhị chỉ quen biết nhau trong một tuần lễ, chẳng thể nào so với thời gian cô ở chung với Lam Diệm. Điều cô hối hận là, năm đó không nhìn rõ bản tính của Lam Nhị.
Những đám mây lớn kéo đến, che khuất mặt trời chói chang.
Doãn Tiểu Đao quan sát xung quanh, lòng sinh nghi. Lúc trước khi cô ngồi ở đại sảnh, có để ý bên ngoài, không thấy có chiếc xe nào chạy qua. Vậy Tứ Lang làm thế nào rời khỏi?
Cô quay đầu lại, nhìn về phía tòa nhà riêng của Lam Nhị.
Có lẽ, Lam Diệm hẳn là vẫn chưa rời khỏi hòn đảo này.
Doãn Tiểu Đao đã bình tĩnh.
Cô tiếp tục dọc theo đường lớn thẳng tiến.
Nhà riêng của Lam Nhị quá rộng lớn, trong tình hình cô chưa nắm rõ được địa hình, không thể hành động bừa bãi được.
—-
Lam Diệm đích thực vẫn còn ở trên đảo.
Để bảo đảm Lam Diệm tái hút, Lam Nhị cứ đúng giờ lại tiêm cho Lam Diệm.
Lam Diệm không chút nhận thức.
Một lần tỉnh táo, Lam Diệm tự giễu cười khổ.
Bản thân đúng là lòng dạ đàn bà.
Từ lúc nhìn thấy tin tức, hắn đã đoán được kế hoạch của Lam Nhị và Chú Lam. Nhưng người triệu hắn đến gặp mặt là Lam Nhị, cái người từng xưng huynh gọi đệ với hắn, Lam Nhị.
Lam Diệm tưởng rằng, Lam Nhị không giống Chú Lam, ít nhiều gì cũng sẽ nhớ đến giao tình trước kia.
Kết quả nhiều năm như vậy, người còn nhớ về khoảng thời gian đó, chỉ có Lam Diệm. Lam Nhị đã đi xa từ lâu rồi, đã trở thành người dưng nước lã.
Lam Diệm nằm trên giường, gác tay lên trán.
Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng điều chỉnh hô hấp.
Hôm qua, sau khi gặp mặt Lam Nhị, Lam Diệm bị ba vệ sĩ kè hai bên, ép tiêm một mũi.
Hiện tại Lam Diệm đang trong thời kỳ kéo dài, thần kinh mẫn cảm chịu không nổi liều lượng lúc trước. Một khi kích thích quá độ, lúc nào cũng có thể tử vong.
Một mũi này, liều lượng không nhiều.
Chắc hẳn Lam Nhị biết Lam Diệm đang cai nghiện, cho nên có châm chước.
Khoảnh khắc mũi tiêm đó đâm vào, Lam Diệm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Hắn lại cách chữ “thích” của Doãn Tiểu Đao thêm xa rồi.
Hai năm trước, Lam Diệm dính vào ma túy, là bởi vì sau khi uống say vô ý hút một điếu thuốc. Sau khi biết mình đã hút ma túy, hắn từng muốn kết liễu bản thân, nhưng hành động thì lại thiếu dũng khí để tự sát.
Sau này, Chú Lam tiết lộ phía sau Lam Úc có sự hỗ trợ của một trùm buôn ma túy. Trùm ma túy kia cai quản chuyện làm ăn ở khu phía Nam.
Thành phố S thuộc khu phía Nam.
Lam Diệm liên tưởng đến tình cảnh thê thảm của cả nhà đại đội tưởng.
Mấy ngày sau, Chú Lam tìm hai gói đồ đưa đến cho Lam Diệm chọn lựa, để cho Lam Diệm tự mình hy sinh, thành toàn đại cục.
Chú Lam còn tỏ ý, ông nhất định sẽ nhổ tận gốc trùm ma túy.
Chú Lam nói rất nhiều câu, chỉ câu này, Lam Diệm không chút nghi ngờ.
Mười năm trước, trong một buổi tụ tập với bạn học, con trai của Chú Lam đã ăn nhầm thuốc phiện, tử vong tại chỗ. Liệu có phải là thủ đoạn của Lam Úc hay không, không thể biết được.
Sau đám tang con trai, Chú Lam bắt đầu bày bố để đối phó với Lam Úc.
Bảy năm trước, Lam Nhị xảy ra chuyện.
Chú Lam ra tay cứu giúp, liên minh với Lam Nhị.
Lúc Lam Nhị dưỡng thương, đã đề xuất kế hoạch thế thân.
Lý do Lam Diệm đồng ý là bởi vì năm xưa Lam Nhị từng cứu Trịnh tiểu thư, mà lúc đó, Trịnh tiểu thư tự tử vì tình không bao lâu, Lam Diệm đang trong thời kỳ uất ức, sống không còn gì lưu luyến nữa. Lúc bị bè phái của Lam Úc truy sát, Lam Diệm còn nghĩ, cứ thế này chết đi cũng tốt, nói không chừng còn có thể gặp lại Trịnh tiểu thư.
Mấy năm sau đó, Lam Diệm dần dần thoát khỏi nỗi ám ảnh về chuyện tự tử của Trịnh tiểu thư, nhưng lại rơi vào vực thẳm ma túy.
Chú Lam đồng ý diệt tận gốc trùm ma túy, là để trả thù cho con trai.
Mục tiêu của Lam Nhị chỉ có tập đoàn Lam thị, vừa khéo phía sau đối thủ của gã là tên trùm ma túy.
Còn Lam Diệm, là vì một viên cảnh sát hoàn toàn không quen biết mà đẩy mình vào chốn nguy hiểm.
Đồng hồ trên tường vang lên một hồi, kéo tư tưởng của Lam Diệm trở về.
Hắn mở mắt ra, khẽ than, “Quả nhiên, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Bảy năm trước, hắn chìm đắm trong nỗi đau khổ vì cái chết của cả cha và mẹ, bị Lam Nhị nhìn thấu, dùng để lên kế hoạch.
Hai năm trước, Chú Lam lợi dụng nỗi hối hận và áy náy của hắn đối với vị đại đội trưởng, khiến hắn đi làm mồi nhử.
Bây giờ, chính hắn phải đi đánh dẹp thiên hạ của mình.
—-
Vệ sĩ Giáp đến tiêm thuốc cho Lam Diệm.
Mở cửa ra, bên trong không một bóng người.
Cửa sổ đóng cẩn thận, khóa cửa cũng không hỏng, chính là không thấy người đâu.
Vệ sĩ vội vàng báo cho Lam Nhị biết.
Lam Nhị đang ở trên ban công lật xem Danh tác thế giới, nghe thấy lời của vệ sĩ, gã hơi nhíu mày, “Cái thân đó của hắn không chạy xa được.” Huống hồ, đã một ngày rồi Lam Diệm không ăn gì.
Lam Nhị đang dặn dò thuộc hạ đi lục soát thì lại nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của quản gia ở đối diện, chỉ lên trên trời, “Nhị thiếu gia, đó…”
Lam Nhị xoay người sang nhìn.
Vào khoảnh khắc đó, gã nhớ đến câu thoại trong phim mà Lam Diệm đã nói, “Ý trung nhân của tôi là một vị anh hùng cái thế.”
Trên trời chầm chậm bay tới, là một quả khinh khí cầu. Bảy màu rực rỡ.
Trong thùng gỗ, thòng xuống một sợi thang dây thật dài.
Khuôn mặt của Doãn Tiểu Đao lạnh lùng, một tay nắm lấy thang dây, đầu gối của chân phải quấn lấy thang dây.
Điện thoại của Lam Nhị truyền đến tiếng của vệ sĩ ở đầu bên kia, “Nhị thiếu gia, tìm thấy Lam Tứ rồi, ở bãi cỏ.”
“Ờ.” Lam Nhị bật ra từ đó.
Vệ sĩ nhất thời cũng không biết chủ mình có ý gì, nói tiếp, “Chúng tôi đi cản hắn.”
“Ờ”. Lam Nhị vẫn là từ đó.
Nói xong gã cúp điện thoại, thong thả bước đến chỗ lan can nơi ban công.
Chỗ này của gã, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lam Diệm.
Lam Diệm đứng chính giữa bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn về phía khinh khí cầu.
Nhìn thấy hắn, mắt của Doãn Tiểu Đao lập tức sáng lên.
Lam Diệm cười, bộ dạng rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến đám vệ sĩ xông đến ở phía sau.
“Tứ Lang!” Cô lớn tiếng gọi.
Hắn chạy về phía cô.
Ông già đứng trong thùng gỗ liếc về phía Lam Diệm, điều khiển khinh khí cầu di chuyển.
Doãn Tiểu Đao vứt thang dây qua đó.
Lam Diệm đón lấy, trèo lên.
Cô trượt xuống vài bậc, kéo lấy hắn.
Đám vệ sĩ ở dưới ngẩng đầu lên, sốt ruột không biết có thể nổ súng hay không, Lam Nhị vẫn chưa hạ lệnh.
Vệ sĩ Giáp quay đầu nhìn Lam Nhị.
Nhưng lại thấy Lam Nhị nhìn chằm chặp hai người trên khinh khí cầu, không nhúc nhích.
“Cất cánh nào.” Ông già thét to một tiếng, vặn to van điều khiển hơi ga.
Khinh khí cầu nhanh chóng lên cao.
“Đao thị vệ, tôi giữ không vững nữa…” Tiếng gió thổi vù vù, mặt của Lam Diệm cũng phát đau.
Doãn Tiểu Đao lập tức quấn cả hai chân vào thang dây, một tay ôm lấy hông hắn, một tay vòng qua thang dây kéo lấy tay hắn, “Tứ Lang, như vậy đỡ hơn chút nào không?”
“Ừm.” Lam Diệm quay đầu nhìn về phía Lam Nhị đang đứng, nhếch lên nụ cười khinh miệt.
Lam Nhị cứ thế nhìn khinh khí cầu bay xa dần, sau đó gã huơ huơ tay, tỏ ý cho đám vệ sĩ lui xuống.
Quản gia đi lên trước kêu lên, “Nhị thiếu gia…”
Lam Nhị quay đầu lại, đột nhiên hỏi, “Ông xem qua Đại thoại Tây Du chưa?”
“Xem qua rồi, xem qua rồi.” Quản gia gật đầu liên tục, “Cháu gái của tôi thích xem.”
“Nhớ lời thoại không?”
“Cái này…” Quản gia lúng túng cười, “Nhị thiếu gia, tôi đã sắp 60 tuổi rồi, trí nhớ không bằng người trẻ nữa.”
Lam Nhị khẽ tiếng đọc, “Ý trung nhân của hắn là một vị anh hùng cái thế. Có một hôm, nàng sẽ mặc thánh y giáp vàng, chân đạp mây ngũ sắc đến đây cứu hắn.”