Thomas nhảy dựng khi một tiếng thình khủng khiếp vang lên ngay bên ngoài cửa phòng, kèm theo những tiếng thét và tiếng gỗ gãy răng rắc, như thể một con quái vật hàm thép đang gặm cả cái cầu thang. Một giây sau đó, có tiếng gỗ bung ra ở phía cửa chính. Con Nhím sầu vừa chui vào nhà bây giờ đang đi ra.
Nỗi sợ hãi bùng nổ trong lòng Thomas. Bây giờ hoặc là không bao giờ.
Thomas nhảy phắt dậy và lao ra cửa, đá tung nó ra. Có tiếng Newt thét, nhưng Thomas mặc kệ, cứ thế chạy qua sảnh, vừa vấp vừa nhảy tránh những mảnh gỗ vương vãi. Nó trông thấy cửa trước bây giờ chỉ còn lạ một cái miệng lởm chởm há hoác vào màn đêm xám xịt. Thomas lao thẳng tới đó và phóng ra ngoài Tráng.
Tom! Teresa hét lên trong đầu Thomas. Cậu làm gì vậy?
Nó phớt lờ con bé, tiếp tục chạy.
Nhóm Nhím sầu bắt giữ Dave – một thằng bé mà Thomas chưa bao giờ bắt chuyện – đang lăn trên lớp đinh của mình về phía Cửa Tây, phát ra những tiếng kêu rì rì. Những con Nhím sầu khác đã tập hợp lại trong sân và đi theo đồng bọn về phía Mê cung. Không chần chừ mặc dù biết những đứa kia sẽ tưởng nó đang tìm cách tự sát, Thomas chạy đua theo con Nhím sầu cho tới khi nó đã ở giữa chúng. Những con Nhím bị bất ngờ và tỏ ra ngập ngừng.
Thomas lao bổ vào con quái vật đang giữ Dave, cố kéo thằng bé ra, với hy vọng là con Nhím sầu sẽ phản công. Teresa hét lên trong óc nó to đến nỗi nó tưởng như có một mũi khoan đang khoang vào trong sọ mình.
Ba con Nhím sầu cùng nhào vào Thomas một lượt. Những cái càng dài, giác bám và gai nhọn chĩa ra tua tủa. Thomas vung tay vung chân, nhắm vào cái thân hình bầy nhầy kinh tởm của con Nhím sầu và đá văng cánh tay kim loại ghê rợn – nó chỉ muốn bị chích, chứ không muốn bị bắt đi giống như Dave. Mấy con Nhím sầu càng tấn công mạnh hơn, và Thomas cảm thấy đau nhói khắp mọi nơi trên cơ thể – những cái đau như kim châm, cho biết nó đã thành công. Nó hét lên, đấm đá và tự lôi mình ra, lăn tròn người cố thoát khỏi bầy quái vật. Sau một lúc giằng co hết sức, rốt cuộc Thomas cũng tìm được một chỗ trống để đặt chân và chạy thật nhanh.
Ngay sau khi nó thoát khỏi tầm với của bầy quái vật, chúng bỏ cuộc và rút đi, biến vào trong Mê cung. Thomas gục xuống đất, rên rỉ vì đau đớn. Newt lập tức chạy tới, theo sau là Chuck, Teresa và nhiều đứa khác. Newt ôm lấy hai vai Thomas rồi xốc hai bên nách nâng nó dậy.
– Đỡ lấy hai chân cậu ấy! – Thằng bé la lớn.
Thomas cảm thấy thế giới quay cuồng, đầu óc mê sảng và buồn nôn. Một người nào đó, mà nó chẳng biết nữa, làm theo mệnh lệnh của Newt. Chúng khiêng Thomas băng qua khoảng sân vào Trang ấp, xuôi theo hành lang bề bộn vào trong phòng, rồi đặt lên một cái ghế nệm. Mọi thứ vẫn tiếp tục xoay vòng và đảo lộn.
– Cậu đã làm cái quái gì vậy? – Newt hét vào mặt Thomas. – Sao cậu có thể ngu đến thế!
Thomas phải nói hết trước khi ngất đi:
– Không… Newt… cậu không hiểu…
– Im đi! – Newt la lên. – Đừng có phí sức nữa!
Thomas cảm thấy có người đang kiểm tra tay chân mình, xé quần áo nó và tìm các thương tích. Một Y-tờ nói loáng thoáng là nó đã bị chích hàng chục mũi.
Teresa đang đứng ở phía chân của Thomas, lay mắt cá chân phải của nó. Sao vậy Tom? Tại sao lại làm chuyện đó?
Bởi vì… Nó không còn sức lực để tập trung nữa.
Newt hét lên bảo mang Huyết sầu tới. Một phút sau Thomas thấy một mũi kim chích vào cánh tay mình. Cảm giác ấm nóng lan dần từ đó ra khắp cơ thể của nó, xoa dịu nó, làm dịu bớt cơn đau. Nhưng mọi thứ vẫn như đang đảo lộn, và Thomas biết chỉ vài giây nữa là nó sẽ mê mụ đi.
Căn phòng quay đều, những sắc màu hòa trộn vào nhau, sục sôi mỗi lúc một nhanh. Thomas thu hết sức tàn để nói một điều trước khi bóng tối hút lấy nó.
– Đừng lo. – Nó thì thào, hy vọng rằng bọn trẻ có thể nghe thấy. – Tôi làm điều này là có mục đích…