“Vất vả gì đâu ạ, con thích ca hát sẵn mà.” Diệp Tiểu Vũ nói đùa: “Ba năm học trong trường chuyên mới là vất vả ấy ạ, ngày nào cũng ăn hành.”
Vẻ mặt của Đào Mĩ Phàm trở nên căng thẳng, bà cẩn thận nắm lấy cánh tay của Lục Văn và nói: “Việc đổi kết quả thi vào cấp 3… mẹ làm khổ con rồi.”
Lục Văn hơi khựng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục khuấy cháo, hắn cười nói: “Mẹ ơi, mẹ cứ đùa. Con thi vào trường chuyên bằng sức của mình, có gì mà khổ ạ?”
Mẹ Diệp tức thì rụng rời như một bông hoa héo tàn, những năm qua khoảng cách giữa Diệp Sam và bà ngày càng xa, giờ đây bà tựa như đã chết, tất cả là tại bà đã tự tay phá hủy mối quan hệ của họ.
Mỗi khi Diệp Sam giả làm Diệp Tiểu Vũ, bà thường dằn lòng không đặng nhớ lại những ngày xưa cũ, mình thiên vị Diệp Tiểu Vũ, thì lúc ấy Diệp Sam trốn trong góc phòng đã quan sát với tâm trạng như thế nào?
“Mẹ…” Mẹ Diệp nói một cách nhọc nhằn: “Mẹ làm khổ anh con rồi.”
Diệp Tiểu Vũ đặt bát xuống, nhìn TV chằm chằm: “Mẹ, mẹ đừng nhạy cảm quá. Anh con ổn lắm, đỗ đại học top đầu và có một công việc tử tế, hàng tháng gửi tiền về đúng hạn và mua được một căn nhà đẹp đẽ.”
Mẹ Diệp run giọng: “Nhưng mà nó không gặp mẹ nữa rồi!”
Sau tiếng thét dài là khoảng lặng tăm, khủy tay Lục Văn tì trên đầu gối, cúi gằm, thấp giọng thốt câu thoại tiếp theo: “Dù sao thì mẹ cũng đâu có thích anh.”
Lục Văn đứng lên, giậm chân để duỗi phẳng nếp nhăn trên ống quần, hắn cầm điện thoại và chìa khóa lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Mẹ, trong nồi còn cháo, mẹ muốn ăn gì khác thì cứ gọi cho con, con sẽ đặt cho mẹ. Hai ngày nay tuyết rơi, mẹ cố gắng đừng ra ngoài, khỏe hẳn rồi hãy tính.”
Hắn bước tới cửa và đặt tay lên nắm cửa.
Mẹ Diệp nhoài người trên ghế sô pha, điên cuồng gọi: “—— Diệp Sam!”
Mặt nạ lừa mình dối người bao năm qua bị tiếng gào xé rách, Diệp Sam sững lại đằng đó, không xoay người, cũng chẳng quay đầu lại, cậu đã đánh mất khả năng đối mặt với mẹ bằng thân phận thật từ lâu rồi.
Thừa nhận, ngả bài, làm rõ nguyên nhân cái chết của Diệp Tiểu Vũ, đào lại chuyện cũ rồi tiếp tục rạn nứt tình cảm,… Dường như hết thảy chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lục Văn mở cửa, sải bước ra ngoài.
Sau lưng, đạo diễn hô cắt, ngay sau đó xung quanh vang lên tiếng reo hò, Đào Mĩ Phàm đóng máy rồi.
Còn một cảnh nữa phải quay, tổ quay phim khiêng thiết bị đi thang máy xuống dưới, Lục Văn ngại chen lấn nên đi cầu thang bộ thoát hiểm, cơn gió đông lạnh thấu xương lùa vào qua ô cửa sổ nhỏ mỗi tầng.
Còn mấy bậc nữa, Lục Văn dừng lại, lấy điện thoại ra mở wechat.
Ấy thế mà hắn vẫn còn tí ti hy vọng, gửi tin nhắn cho Cù Yến Đình: Thầy Cù ơi, anh hết bận chưa?
“Đi thong thả.” Cù Yến Đình vừa tiễn luật sư Trần ra ngoài, ngót nghét năm tiếng đồng hồ, tí nữa còn phải gặp kế toán – quyết toán các hạng mục cuối năm cần anh ký tên.
Trở về phòng khách, điện thoại đặt dưới đống tài liệu tán loạn, Cù Yến Đình lấy ra xem tin nhắn wechat của Lục Văn và trả lời đúng sự thật: Còn chút việc nữa.
Đồ ngốc: À, em chỉ… hỏi tí thôi ạ.
Cù Yến Đình không muốn hứa suông nên không cam đoan bất cứ điều gì cả, mà kết thúc cuộc trò chuyện.
Lục Văn bước xuống bậc thềm, ra khỏi tòa nhà mà lạnh rùng cả mình, cảnh cuối cùng được quay dưới lầu – Diệp Sam bước ra khỏi nhà, đứng ở bên đường, cảm xúc lặng lẽ trào dâng.
Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối, bầu trời âm u và ánh sáng yếu ớt quá đỗi, đạo diễn Khang nhớ tới lần quay cảnh tai nạn giao thông dưới mưa mà rằng: “Không cần lo đâu, biên kịch Cù phân bố ánh sáng khéo lắm.”
Đoạn Mãnh nói: “Đúng vậy, sắp xếp rành mạch rõ ràng, hiệu quả vừa đẹp.”
Nhâm Thụ chạy xuống, nghe vậy bèn bảo: “Tôi ghen tị lắm đấy!”
Lục Văn dựa vào cột điện ngẩn người, chẳng thể trách hắn nhớ Cù Yến Đình được, tất cả mọi người nào ai quên đâu, nghe thấy người khác khen Cù Yến Đình giỏi mà hắn mừng rơn.
Mừng chưa được hai giây, Nhâm Thụ gào lên gọi hắn: “Vào vị trí đi! Toét mồm đớp gió à!”
Phân cảnh cuối cùng của bộ phim được quay dưới bầu trời đặc quện mây trôi, Diệp Sam bước ra từ cửa chung cư, đón gió lẻ loi lê từng bước chân chậm rãi.
Cậu dừng bên lề đường, trên đầu là ngọn đèn đường, chạc cây cổ thụ tiêu điều phủ bóng ngợp đất, xào xạc run rẩy trong khí lạnh. Giẫm nửa bàn chân lên bậc thang, cậu ngồi xổm xuống, moi bao thuốc lá trong túi ra.
Diệp Sam ngậm một điếu, châm lửa, thít hai gò má rít hơi đầy.
Những bông tuyết trắng xóa bảng lảng rơi xuống, nhảy nhót quanh ngọn lửa màu cam, vừa lạnh buốt vừa nóng hổi, Diệp Sam thở ra làn khói trắng, tới khi màn khói mịt mờ tiêu tán thì trên mặt đã thấm đẫm nước mắt.
Phần diễn của Lục Văn đến đây là kết thúc.
Chung quanh vang lên từng tràng tiếng vỗ tay, Lục Văn đứng dậy, vô số người nhào tới ôm hắn, kéo hắn chụp ảnh nhóm, hắn từng hâm mộ những đồng nghiệp lần lượt đóng máy rời đoàn và giờ đây đã đến lượt hắn, không ngờ lại trống rỗng nhiều hơn cả niềm vui sướng.
Tôn Tiểu Kiếm đang nắm tay Lí Bằng: “Anh Bằng, cảm ơn anh đã chăm sóc và đồng hành chúng tôi! Nếu một ngày nào đó anh không muốn làm việc ở đoàn phim nữa thì cứ đến công ty chúng tôi nhé!”
Tiểu Trương đẩy hai ông tướng: “Tính cuỗm người à? Đi thôi đi thôi, thu dọn đồ đạc rồi ăn liên hoan nào!”
Nhâm Thụ lập tức hỏi: “Bánh kem chuẩn bị cho Tiểu Lục đâu?”
“Ở trên tầng cả!” Không biết là ai kêu lên: “Lên tầng nào!”
Đám đông ríu rít chen chúc vào cửa, Lục Văn ngập ngừng khựng bước chân, tụt lại phía sau, chờ mọi người đi hết, hắn bèn đứng một mình dưới ánh đèn đường.
Lục Văn vẫn kẹp điếu thuốc nọ, sắp cháy hết rồi, ánh lửa lụi dần, hắn nhớ tới dáng điệu lặng thinh hút thuốc của Cù Yến Đình bên ngoài chợ thực phẩm ở Trùng Khánh.
Màn đêm buông xuống, mặt đất nhuốm sương giá và chẳng mấy mà phủ lớp tuyết mỏng. Lục Văn ngồi xổm trên mép vỉa hè, lôi điện thoại ra và bấm số gọi cho Cù Yến Đình.
Dăm ba hồi chuông vang lên đã nhận máy rồi, nhanh hơn hắn tưởng.
“Thầy Cù,” Giữa răng môi Lục Văn phả ra khói trắng: “Em đóng máy rồi.”
Cù Yến Đình nói: “Chúc mừng cậu.”
Lục Văn đáp: “Cảm ơn.”
“Tôi vừa xong việc, đang định rời phòng làm việc.” Thanh âm Cù Yến Đình lộ vẻ mệt mỏi: “Không thể trực tiếp chúc mừng cậu được.”
Lục Văn cười rộ lên: “Không sao, tuyết rơi rồi, em không hi vọng anh phải lái xe đường dài.”
Cù Yến Đình nói: “Ừm… Cứ thế nhé.”
“Ừm.” Lục Văn nói: “Lái xe cẩn thận.”
Sau khi cúp máy, tia hi vọng mong manh cuối cùng của Lục Văn hoàn toàn đứt phựt, hắn đứng dậy phủi bông tuyết đậu trên bờ vai và đi về phía cửa tòa nhà. Dáng điệu hắn như đứa trẻ con ngày đầu tiên đi nhà trẻ, ngậm đắng nuốt cay đợi đến lúc tan học nhưng chẳng ai đến đón.
Đế giày chà trên mặt đất, Lục Văn lê lết đến giữa đường.
Bỗng, ánh đèn chói lọi sáng ngời rọi thẳng vào mặt.
Lục Văn xoay người và phải híp mắt vì ánh sáng mạnh, hắn không nhìn rõ gì hết, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng động chói tai – lốp xe nghiến lên tuyết dừng lại cách đó hai mét.
Cạch, đèn xe tắt, chiếc Bentley đen lộ ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Cách một lớp tuyết rơi và cửa sổ mờ sương, khuôn mặt trên ghế lái trông thật mờ ảo, lách cạch, cửa mở ra, trái tim Lục Văn cũng theo đó mà đập mạnh.
Cù Yến Đình bước ra từ ghế phó lái, anh xuống xe, trong tay ôm một bó hoa bách hợp màu vàng chanh to.
Lục Văn ngẩn tò te, rõ ràng trên điện thoại đã nói… Thế, đây là bất ngờ ừ?
Bao giờ hắn cũng tay nhanh hơn não, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã vội vàng chạy về phía Cù Yến Đình.
“Thầy Cù!” Lục Văn thở hổn hển: “….Sao anh lại đến đây?”
“Cậu đoán xem?”
Một bó hoa được đặt vào lòng Lục Văn, nặng lắm luôn.
Cù Yến Đình cười với hắn: “Nam chính à, đóng máy vui vẻ.”