“Em có đói không ? Anh mua gì đó cho em ăn”
“Cũng có chút đói, em muốn ăn cháo”
“Được, em ở đây với Tiểu Tâm, anh đi mua cho em”
“Anh, em cũng muốn ăn”
“Muốn ăn thì tự đi mà mua”
“Đồ keo kiệt”
Lục Thành trêu chọc em gái rồi vui vẻ rời đi. Lục Vĩnh Tâm đi đến nắm lấy tay chị dâu dặn dò.
“Chị dâu, con người anh trai em tuy có nhiều việc không tốt như người khác nhưng anh ấy là người rất tốt và chân thành, nếu anh ấy có làm gì cho chị giận thì cứ nói với em, em sẽ cùng mẹ xử lí anh ấy, nhưng nhất định chị đừng có bỏ rơi anh ấy đó, ngoài chị ra sẽ chẳng có ai cần con người như cái tủ lạnh đó đâu”
“Chị thấy A Thành cũng đâu có đến mức như em nói, anh ấy ít nói nhưng lại luôn quan tâm chị, chị cảm thấy rất may mắn khi được gả cho anh ấy”
Nói đến đây Nhậm Nhã Lâm nghĩ thầm trong lòng.
( Chỉ là không có tình cảm thôi…… )
Hôm sau Nhậm Nhã Lâm đã được xuất viện, vì cả đêm Lục Thành ở lại bệnh viện cùng cô ấy nên hôm nay về đến nhà trông anh ấy rất mệt mỏi.
“Hôm qua mệt cả đêm rồi, anh đi nghỉ một lát đi”
“Tôi không sao, bình thường làm việc có khi còn hơn thế này, hôm nay không có ca phẫu thuật, tôi xin nghĩ ở nhà với em, em vào phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, tôi đi làm ít đồ ăn cho em”
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười cảm ơn Lục Thành.
“Vậy cảm ơn anh”
“Không có gì, mau đi đi”
Nhậm Nhã Lâm ngoan ngoãn đi vào phòng, Lục Thành tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng vào bếp làm ít đồ ăn cho vợ.
Ở công ty, Âu Dương Việt từ sau khi Lăng Nghiên nghĩ việc thì luôn không vui vẻ được, anh ấy muốn liên lạc với cô cũng không thể.
Ona bên ngoài đi vào, cô ấy nói với Âu Dương Việt vài vấn đề gần đây.
“MV của cậu và ca sĩ nữ kia phát hành rất thuận lợi, nhiệt giữa hai người tạo ra cũng rất lớn, vì có nhiều fan liên tục đẩy thuyền cậu và cô ấy nên giám đốc muốn cậu và cô ấy lần tới tham gia dự án phim mới được đề cử, lát nữa tôi mang kịch bản đến cho cậu xem”
“Có phải sau khi đóng phim xong còn phải làm một chút drama để cọ nhiệt cho phim không ?”
“Đúng là giám đốc cũng có ý đó…….”
Nghe xong Âu Dương Việt lập tức từ chối.
“Phim thì có thể đóng nhưng tạo drama cọ nhiệt thì tôi không làm”
“Tại sao ?”
Âu Dương Việt im lặng không trả lời, lúc này Ona nở nụ cười khinh miệt nói.
“Tôi thật sự không hiểu nổi cậu đó, ngày đó cô ấy bên cạnh cậu lại hờ hững, bây giờ cô ấy rời đi cậu lại thể hiện thái độ đó làm gì chứ ? Người khác nhìn vào cũng dễ dàng thấy được cô ấy làm những chuyện đó là vì điều gì, nhưng chỉ riêng cậu không hiểu, cậu có ngày hôm nay là đáng đời……..”
Ona quay người rời đi, để lại Âu Dương Việt lặng người nhớ lại khoảnh khắc có Lăng Nghiên bên cạnh.
“Tiểu Việt, nước ép của em đây”
“Tiểu Việt, em có đói không ? Chị mua gì đó cho em ăn có được không ?”
“Tiểu Việt, thuốc đây mau uống đi, đừng để phát bệnh”
Tất cả hành động quan tâm chăm sóc đó ân cần hơn cả người thân, anh ấy tự trách mình.
( Tại sao mày ngốc như vậy, đến khi cô ấy đã tuyệt vọng rồi mới chịu quay lại tìm cô ấy chứ, mày cứ xem tình yêu của cô ấy là điều hiển nhiên mà không quan tâm đến, cứ nghĩ cô ấy vẫn ở đó, vẫn phía sau mày, đến hiện tại thì hối hận cũng không kịp nữa )
Âu Dương Việt lấy trong túi ra bức ảnh của anh và Lăng Nghiên, từ khi cô ấy rời đi anh vẫn luôn mang nó bên mình, mỗi khi nhớ cô ấy cũng chỉ có thể xem ảnh nhớ người.
Ona bên ngoài lén xem hành động của cậu ấy, thấy Âu Dương Việt đang u buồn hối hận thì Ona lại bật cười thoả mãn.