Hướng Viên khóa cửa lại, khoanh tay dựa vào cửa, dáng điệu như muốn tra hỏi.
“Nói đi, rốt cuộc lại giấu tôi chuyện gì?”
Cao Lãnh và Vưu Trí nhìn nhau, tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, sau đó lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói gì.
“Hai người các anh có thể làm bộ thêm được không hả, còn không nói thì cút ra ngoài.”
Vưu Trí lập tức nói: “Lão đại bị cách chức điều tra rồi.”
Hướng Viên sửng sốt không phản ứng kịp, đầu ‘ong’ lên một tiếng rồi ngẩn ra, “Tại sao? Vì buổi họp báo hôm kia?”
“Có phải chị với lão đại tham gia cuộc thi gì không? Không biết ai tố cáo với giám đốc Lê, rồi chị ta tố cáo lên tổng công ty, hai ngày nay tổng công ty phái hai người xuống điều tra, bảo là muốn xác nhận lại, nội dung hai người tham gia thi đấu có liên quan đến cơ mật của công ty không, nếu như có ——”
Da đầu Hướng Viên căng lên, “Nếu có thì như thế nào?”
“Nếu có thì sẽ bị truy tố, nhưng chuyện này, lão đại tự mình ôm hết, nói không liên quan gì đến chị, cho nên hai ngày nay anh ấy đều ở tầng năm tiếp nhận điều ——”
Không đợi Vưu Trí nói xong, Hướng Viên đã chạy ra khỏi phòng kỹ thuật.
Từ buổi họp báo tối đó, huyệt thái dương của Hướng Viên nhảy liên tục không ngừng, thậm chí có còn dự cảm xấu, bao gồm việc cô với Few bị nhốt trong phòng tối, lại còn chuyện tố cáo này nữa, chuyện này nối chuyện nọ, cô suy nghĩ đơn giản quá rồi, chỉ tưởng có người muốn hại cô.
Mà bây giờ rõ ràng là có người muốn chỉnh chết cô!
***
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, vừa lúc Từ Yến Thời điều tra xong, phía sau anh có hai người đàn ông mặc âu phục, Hướng Viên nhận ra, đó là tổ điều tra hành chính ở tổng công ty.
Từ Yến Thời nhìn cô không nói, sải bước đi vào phòng làm việc.
Hướng Viên đứng thẳng, siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch, cô không quay đầu mà đi thẳng vào thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy khép lại…
Cô nhìn thấy Từ Yến Thời quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt kia hiện lên nụ cười dịu dàng, như đang an ủi cô, anh không sao, đừng lo.
Khe cửa dần hẹp lại, rồi chẳng biết đóng từ bao giờ, chia cắt hai người họ.
Bỗng nhiên nước mắt muốn tuôn rơi, chóp mũi chua xót.
***
“Ting”, cửa thang máy mở ra.
Giày cao gót giẫm xuống nền đất kêu ‘cộp cộp cộp’, hệt như tiếng trống trước khi ra trận, vang vọng khắp tầng. Hướng Viên mắt nhìn thẳng, trực tiếp đẩy cửa văn phòng của Lê Thấm ra.
Trong phòng còn có người khác nữa, người đó đội mũ lưỡi trai đứng trước bàn làm việc của Lê Thấm, không biết là đang nói gì, nghe thấy tiếng mở cửa thì lỡ đãng đưa mắt nhìn, Lý Trì trông thấy cô thì quay đầu lại.
Hướng Viên đè nén lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nhìn Lý Trì một cái rồi nhìn thẳng vào Lê Thấm, ném đồ cầm trong tay xuống cái *bịch*.
“Hai người làm việc có thể cẩn thận tí được không, thứ đồ này dùng xong rồi thì nên vất đi, đừng có để lại văn phòng, nếu không, bị người khác thấy được thì sẽ cho rằng các người cố ý phá hoại buổi họp báo của công ty. Chuyện này tôi vẫn chưa tố cáo lên tổng công ty, vừa hay điều tra viên đã tới đây, hai người các người không ai tránh được tội đâu.”
Hai người bọn họ định thần nhìn lại, là tấm thẻ công tác màu đỏ của nhân viên khách sạn.
Hướng Viên nói xong rồi xoay người đi thẳng.
Lúc xuống lầu thì cô gặp Trần Thư, hai người đứng trong thang máy, Trần Thư lè lưỡi nói, “Em đừng nói gì cả, quả thật tối đó có hiệu quả rất tốt, ngay đến mấy vị sếp lúc trước muốn đi giờ đã quay về rồi, nói muốn đi sâu vào bàn chuyện hợp tác với chúng ta. Giới này thực tế như vậy đấy, có độ phổ biến, có người hâm mộ mua, thì mọi người đều sẵn sàng bám víu em. Nếu Từ Yến Thời ra tay từ sớm thì chị đây đâu cần chịu đựng lâu như vậy, còn sợ gì gã Hoàng Khải Minh kia nữa.”
Hướng Viên không nói lời nào.
Trần Thư biết tâm tình cô đang không tốt, nói, “Chuyện của Từ Yến Thời…”
“Em sẽ nghĩ cách.”
“Vậy thì tốt.”
Hướng Viên trở lại phòng kỹ thuật, hai điều tra viên kia vẫn chưa đi mà vây quanh bàn công tác của Từ Yến Thời, một người kiểm tra tài liệu, một người kiểm tra laptop, còn Từ Yến Thời thì khoanh tay dựa vào tường. Những người khác ngồi yên tại chỗ, không dám thở mạnh.
Hướng Viên đi vào, Từ Yến Thời đưa mắt nhìn cô, cô định mở miệng nói thì Từ Yến Thời đã giơ tay ra hiệu im lặng.
Hướng Viên xoay người đi ra ngoài toan gọi điện cho ông nội, nhưng vừa bấm số, đưa điện thoại lên tai thì đột nhiên trên tay trống không, điện thoại đã bị người ta giật lấy, không biết Từ Yến Thời đi theo ra đây lúc nào, cầm điện thoại của cô rồi kéo cô đến thang bộ.
Hướng Viên: “Trả điện thoại lại cho em.”
Từ Yến Thời: “Vô dụng thôi, đừng gọi cho ông nội em.”
“…”
Hướng Viên sững sờ, “Sao anh biết?”
“Trần San có nói với anh rồi.”
Hướng Viên cố chấp nhìn anh: “Đưa điện thoại cho em, em muốn hỏi ông rốt cuộc tại sao lại làm như vậy, rõ ràng chúng ta tham gia thi là dùng phần mềm của mình, hơn nữa cũng không lấy bất kỳ tài liệu nào của công ty, dựa vào đâu mà bọn họ lục laptop của anh chứ, như vậy sau này người khác nhìn anh thế nào chứ? Bọn họ sẽ cho rằng anh dùng tài liệu của công ty.”
Từ Yến Thời dựa vào lan can, nhét điện thoại của cô vào túi mình rồi cúi đầu nhìn cô nói: “Em nghe anh nói trước đã, bất kể là đứng ở lập trường nào, thì tổng công ty không thể phản bác trước cách làm của Lê Thấm được, nếu như em đứng giữa thì ông nội em sẽ rất khó xử, em hy vọng ông ấy sẽ nể mặt những người khác vì em sao? Hơn nữa, chúng ta không làm bất kỳ điều gì cả, khám xét là để tìm ra chân tướng rõ ràng, còn về phần người khác nói cái gì, quan trọng lắm sao?”
“Rõ ràng chuyện này là do em đề cập đến trước.”
Từ Yến Thời dựa vào lan can cười, “Anh có chịu oan ức chút cũng không sao, anh chỉ không muốn để em phải chịu oan như thế.”
Kết quả đúng lúc này, điện thoại Hướng Viên nằm trong túi rung lên.
Từ Yến Thời lấy ra đưa cô, trên màn hình hiện lên hai chữ Lộ Đông, anh lạnh lùng nhìn, nụ cười dần tắt, dời mắt đi chỗ khác.
Hướng Viên không nghe máy, nhanh chóng cất vào túi.
Từ Yến Thời cười, “Em với anh ta có chuyện gì mà anh không thể nghe sao?”
Hướng Viên giải thích: “Không phải, hôm qua em bị cảm, trên đường lại gặp anh ấy nên anh ấy mua ít thuốc đem tới, cũng không có chuyện gì hết.”
Từ Yến Thời dựa vào lan can, điện thoại nằm trong túi, cười khẽ lắc đầu.
“Không cần giải thích với anh.”
“…”
“Đêm đó, có chuyện còn chưa kịp nói với em,” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh chuẩn bị từ chức.”
***
Về chuyện trong buổi họp báo, thật ra cũng không phải Hướng Viên lục ra được tấm thẻ nhân viên trong ngăn kéo bàn làm việc của Lý Trì, tấm thẻ này do Lâm Khanh Khanh dọn dẹp trong buổi họp báo, cô chỉ cầm lấy để lừa Lê Thấm với Lý Trì mà thôi.
Đương nhiên, hai người họ đều là kẻ gian xảo, che giấu rất tốt, bình tĩnh đi tới đi lui trước mặt cô.
Từ Yến Thời bảo cô im lặng theo dõi.
Về vụ án thi đấu, người của tổng công ty xác nhận mọi phần mềm và nội dung thiết kế tranh giải không hề xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp của công ty, cùng lắm chỉ coi như Từ Yến Thời nhận việc riêng. Trong ngày thứ ba khi tổng công ty còn chưa đưa ra kết quả, Từ Yến Thời đã nộp đơn từ chức.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp phòng kỹ thuật.
Mọi người trong phòng đều bối rối, bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện lão đại sẽ rời đi, rường cột này mà ra đi thì bọn họ biết làm sao đây?
Cao Lãnh không dám tin, “Đây là thật sao?”
Hướng Viên ừ đáp.
Từ Yến Thời cũng không phản bác.
Thi Thiên Hữu sửng sốt một hồi, bỗng lôi hộp Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch trong ngăn kéo ra, mím môi ra sức nhét vào lòng Từ Yến Thời: “Lão đại, tặng cậu đấy, sau này tôi không giấu giếm nữa, tôi với cậu chia nhau uống. Nói thật, đám người này toàn là đồ ngốc, cũng khó dẫn dắt, có lúc tôi cũng rất phiền, nhưng cậu uống nhiều mấy chai là được, có thể đừng đi được không.”
Cao Lãnh thấy Từ Yến Thời quyết tâm muốn ra đi thì trái tim như bị vùi lấp dưới ngói sụp, nhất thời không phản ứng nổi, nhào vào lòng Hướng Viên gào khóc, nước mắt chảy thành sông.
Nhưng ngay tức khắc anh ta đã bị Từ Yến Thời lôi cổ ra ném về ghế của mình.
Hướng Viên còn định vỗ vai Cao Lãnh an ủi, kết quả là trong lòng không còn ai, tay cứng giữa không trung, đành phải thu về.
Chỉ có Vưu Trí ngơ ngác ngồi trước bàn, đờ đẫn không khác gì kẻ ngốc.
Trong số tất cả mọi người ở đây, anh ta là người nhỏ tuổi nhất, nên lệ thuộc vào Từ Yến Thời mạnh nhất.
Mới đầu khi nghe được tin này, Hướng Viên cũng rất ngạc nhiên, thậm chi tối đó về nhà còn khóc sụt sùi. Nhưng rồi cô lại cảm thấy, quyết định này của anh rất đúng, anh không nên vùi mình ở đây, trong lòng phải vui thay anh mới phải. Vậy nhưng vẫn không nỡ để anh ra đi, cô cầm điện thoại nhìn Wechat của Từ Yến Thời ngẩn ngơ suốt một đêm.
Nhớ lại mấy tháng đã qua, từng ly từng tí những chuyện bọn họ trải qua, anh vẫn như thế, vẫn khắc ghi rõ mồn một trong đầu cô.
***
Tối thứ tư, bữa cơm chia tay cuối cùng trước ngày từ chức.
Vưu Trí không đến, Từ Yến Thời gác chân lên chiếc ghế đằng trước lắc lư, ngón trỏ và ngón cái cầm điện thoại xoay qua xoay lại, sầm mặt chờ anh ta.
Nửa tiếng sau, Vưu Trí vẫn không đến. Sắc mặt Từ Yến Thời vẫn như thường, lạnh lùng đặt điện thoại lên bàn, ghế rơi xuống đất, gắp một miếng thịt bò cho Hướng Viên, “Không đợi nữa, ăn đi.”
Lão đại đã lên tiếng, tất cả im lặng động đũa, có điều bữa ăn lại chẳng mấy vui vẻ.
Hướng Viên thấy mọi người đều rầu rĩ bèn chủ động nói, “Có muốn uống rượu không?”
Từ Yến Thời nhìn cô, bình tĩnh gắp thêm mấy miếng thịt bò đặt vào bát cô.
“Cộp!” Cao Lãnh bất chợt ném đũa đi: “Uống! Tối nay không say không về!”
Chỉ chốc lát sau, phục vụ đem một bình rượu lên.
Lẩu sôi ùng ục bốc lên khói trắng bao trùm toàn bộ phòng bao. Hướng Viên nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh lười biếng dựa vào ghế, một tay vắt lên thành ghế của cô, trong mắt có phần mơ màng, nhìn qua theo tầm mắt của cô, lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau trong đêm nay.
Anh nhếch môi cười, bàn tay xoa nhẹ ở sau đầu cô như trấn an.
Bầu không khí trong phòng dâng cao, Cao Lãnh như uống thuốc kích thích, dùng răng *rắc rắc* mở liên tục mười chai rượu.
Từ Yến Thời cầm lấy chai nước cốt dừa cho Hướng Viên.
Hướng Viên bất giác nhìn anh.
Trong lúc qua lại, Cao Lãnh đã rót đầy rượu cho mọi người, anh ta nâng ly, vỗ hai cái xuống bàn, “Nào nào nào, cạn một ly trước đã.”
Tất cả đều phối hợp uống sạch, sau ba vòng rượu, không khí trong phòng đã nóng lên, Cao Lãnh uống đến nỗi người đỏ au, nhìn sang Từ Yến Thời: “Lão đại, nói thật, cậu đi tôi mới vui nổi, cái công ty rách này thì có gì tốt mà ở lại! Tôi thật sự chỉ mong mọi người cũng đi luôn đi, ở lại làm đếch gì?!! Nếu không phải tôi không có nơi nào để đi, thì tôi cũng không đến cái chỗ khỉ mốc này đâu.”
Từ Yến Thời ngả người ra sau, cười cười không nói, chỉ uống rượu.
Tối nay Từ Yến Thời cũng rất khách khí, ai kính rượu anh cũng uống, không hề làm giá.
Thi Thiên Hữu nói: “Thật ra Cao Lãnh nói đúng, thể chế của công ty này quá có vấn đề! Phúc lợi của nhân viên, phe phái lãnh đạo… Nếu có chỗ khác để đi thì tôi cũng sẽ từ chức.”
Đã có người mở đầu, mọi người không nhịn được bắt đầu nói xấu:
“Thật, đến nghỉ phép hằng năm cũng không được phê duyệt, quá phiền phức, vô cùng phiền phức.”
“Thanh toán tiền tăng ca mà còn phải đưa này đưa nọ ra để chứng minh.”
“Có cảm giác không khác gì công ty cổ hủ, lãnh đạo toàn là một đám lão già tác phong quan liêu.”
“…”
Nói tới đây, Hướng Viên và Từ Yến Thời ăn ý nhìn nhau.
Lẩu trong nồi đã sôi sục, đồ dư dưới đáy chín nát bấy ra.
Trong không khí sương mù bốc lên, lượn lờ vòng quanh.
Cách làn hơi sương, Từ Yến Thời bỗng ôm cổ Hướng Viên kéo người lại gần, thấp giọng nói bên tai cô, “Lắng nghe suy nghĩ của bọn họ nhiều vào, sẽ có ích với em đấy, nhưng cũng không nghiêm trọng như bọn họ nói. Không cần tạo áp lực lớn cho mình đến vậy.”
Hướng Viên trả lời, “Vậy còn anh? Anh có ý kiến gì?”
Từ Yến Thời cười: “Đợi lát nữa nói với em sau.”
Nói rồi anh buông người ra, cầm rượu lên áng chừng, ngồi thẳng người dậy, trong giọng thấm đượm mùi rượu nhưng lại có vẻ thờ ơ: “Được rồi, uống xong chút này rồi giải tán thôi.”
Cao Lãnh dẩu môi, cảm xúc dâng trào chực khóc.
Từ Yến Thời nói ngay: “Tôi chỉ từ chức chứ không phải chết, không cần cậu phải khóc tang.”
Cao Lãnh cố gắng kìm nén, “Bây giờ tôi lại nhớ những lúc cậu mắng tôi quá, từ khi trưởng phòng Hướng đến, đã lâu rồi cậu không mắng bọn tôi.”
“Việc tôi từ chức đã vá lại trái tim thủy tim của cậu rồi à?”
Cao Lãnh: “Ai có trái tim thủy tinh hả?”
Từ Yến Thời phớt lờ anh ta, uống hết số rượu còn sót lại rồi cúi đầu gọi xe, Một đám đàn ông sụt sà sụt sịt đi đến cửa còn không chịu giải tán, anh không chịu nổi nữa, đạp một phát nhét mọi người vào xe taxi.
Quay đầu lại, Hướng Viên đang đứng ở cửa nhìn anh.
Anh ngoắc tay với cô, vẫy một chiếc taxi khác, đẩy cô vào trong xe rồi mình cũng ngồi vào.
Trên người anh toàn mùi rượu, nhưng thoạt nhìn lại rất tỉnh táo.
Tài xế hỏi đi đâu, anh thấp giọng đọc địa chỉ rồi quay qua nhìn cô, ánh mắt ngà ngà say, “Đưa em về nhà trước đã.”
Hướng Viên gật đầu.
Cả một đêm hai người không ai trao đổi với nhau câu gì, Hướng Viên cố gắng dành thời gian để anh chuyện trò với Cao Lãnh Thi Thiên Hữu, cô nghĩ, không biết sau này mình còn cơ hội gặp anh không.
Đèn đường lóe lên, ngoài cửa sổ là cảnh thành phố về đêm phồn thịnh, một đường xe chạy phóng đi như bay, những hình ảnh vụt qua thoáng xuất hiện trong cô.
Thượng Hải sao?
Lần trước anh nói dẫn cô đi chơi, cô tưởng anh chỉ nói đùa, thật ra thì từ lúc ấy đã quyết định muốn đi rồi sao?
Nỗi niềm chua xót trong lòng Hướng Viên bốc lên, thứ chất lỏng ấy như muốn trào ra ngoài từ mắt, bất giác cô cảm thấy tủi thân.
Xe dừng lại dưới lầu.
Đúng lúc này điện thoại của Hướng Viên vang lên âm báo có mail.
Cô cúi đầu mở ra, chính là ý kiến cần cải cách chỉnh đốn trong công ty mọi người nói ban nãy, từ lúc lên xe anh vẫn cúi đầu bấm điện thoại, thì ra là để chỉnh sửa ý kiến lại cho cô sao?
Không đợi cô đọc hết, Từ Yến Thời đã cất điện thoại, nói: “Tạm thời chỉ mới nghĩ được những chuyện này, sau này nghĩ được gì sẽ mail cho em, đến nơi rồi.”
Hướng Viên nín khóc, nói tạm biệt.
Gió tuyết ngoài xe lại nổi lên.
Gió vù vù thổi qua, bông tuyết trắng xóa như đáy lòng cô lúc này.
***
Hướng Viên vô tình gặp phải Lộ Đông ở dưới lầu, trong tay còn xách một ít lê.
Lộ Đông mặc áo len, tay siết chặt chìa khóa, thấy cô đi đến thì lịch sự mỉm cười, đưa đồ trong tay qua, “Đây là lê và bối mẫu Tứ Xuyên*, hầm lên là có tác dụng chữa ho, sáng nay tôi thấy cô ho vẫn chưa khỏe. Thử cái này đi, một bác sĩ Trung Y giới thiệu cho đấy.”
(*Bối mẫu Tứ Xuyên là một vị thuốc Đông Y.)
Hướng Viên nhận lấy, nói câu cám ơn.
Lộ Đông mở cửa thang máy ra, “Để tôi đưa cô lên, đang mùa đông mà sao về trễ thế? Đi nhậu với đồng nghiệp công ty hả?”
Hướng Viên ừ một tiếng, hai mắt vẫn còn đỏ, trong đầu chỉ toàn là vẻ mặt bình thản của Từ Yến Thời lúc xuống xe.
Thang máy đến tầng mười sáu.
Lộ Đông mở cửa, vô cùng ga lăng đưa Hướng Viên về đến cửa nhà, sau đó mới quay lại đi thang máy xuống.
Nhưng khi anh ta vừa ấn nút thang máy, thì thang máy bên cạnh đang bắt đầu đi lên, con số đỏ như máu trên đỉnh đầu tăng dần một cách kỳ lạ, bất chợt Lộ Đông căng thẳng, trái tim bị siết chặt khó hiểu.
Anh ta vô thức nhìn chằm chằm vào chiếc thang máy bên cạnh.
Khi đến tầng mười sáu, *ting* một tiếng thang máy dừng lại.
Hướng Viên cũng mới mở cửa ra, nghe thấy tiếng thì bất giác quay đầu lại, khe cửa mở ra.
Quả nhiên, Lộ Đông thầm than trong lòng.
Người đàn ông kia để mở áo khoác, mang theo gió tuyết sải bước đi ra khỏi thang máy, thậm chí còn không cho Hướng Viên thời gian suy nghĩ, trực tiếp kéo người đi vào.
“Rầm ——” Cánh cửa khép lại.
Ngoài cửa yên tĩnh, lá rụng bị gió cuốn đi, là cái lạnh băng thiên tuyết địa.
Nhưng bên trong lại là lửa nóng hừng hực.
Hướng Viên bị đè lên cửa, Từ Yến Thời không nói lời nào trực tiếp cúi đầu hôn lên, khác với cái chạm nhẹ lần trước, lần này đầu lưỡi anh chui vào bên trong, đầu lưỡi nóng như lửa càn quấy một phen, không hề cho cô bất cứ cơ hội nào để suy tính, giọng lạnh lùng hơi khàn, giữa hơi thở dây dưa, anh cúi đầu cắn cô.
“Có muốn ở bên nhau không?”
Anh hôn cô từng chút một, mút mát môi cô, hơi thở hổn hển rối loạn, đè người lên cửa, khàn giọng tra hỏi cô tới tấp:
“Có muốn ở bên nhau không?”
“Có muốn ở bên anh không? Hả?”
Phòng tuyến trong Hướng Viên đã hoàn toàn sụp đổ, cơ thể mềm như nước, khó khăn ôm lấy cổ anh, vừa nghênh đón lại vừa cắn ngược lại môi anh, hai mắt ngấn lệ gật đầu liên tục: “Muốn muốn muốn, muốn được ở bên anh.”
“Vậy bảo gã ngoài cửa đi đi.”