“Sao thế?” Vừa mới vén rèm lên, người đàn ông đã túm lấy eo cô, kéo vào trong.
Trầm Ngạn bóp bóp bàn tay mềm mịn của cô, đặt trên cổ: “Anh không biết đeo cà vạt kiểu này?”
Tịnh Hề:”…” Anh không biết thì bảo tôi làm gì?
Tôi đã đeo cà vạt bao giờ đâu?
Cô gọi chuột nhỏ ba, bốn lần song không thấy phản hồi…
Nó lại đi đâu rồi?
Tịnh Hề móc điện thoại ra, gõ: [ Cách để đeo cà vạt cho đàn ông?] cô bảo: “Anh đợi em tí.”
Trầm Ngạn nhìn hành động của cô, không có ngăn cản.
Xem đi xem lại, đảm bảo là mình biết làm rồi. Tịnh Hề mới nhét điện thoại vào túi. Giơ tay lên, bắt đầu thắt.
Một phút sau…
Hai phút sau…
Năm phút sau…
Vẫn không có làm được.
Tịnh Hề dựt mạnh một cái, dây cà vạt thít chặt cổ Trầm Ngạn.
Trầm Ngạn rũ mắt, cho dù lúc này anh đang trong tình trạng bị siết cổ thì trên mặt không hề có biểu cảm gì hết.
Đấy chỉ là vỏ bọc bình tĩnh bên ngoài mà thôi.
Tịnh Hề để móng tay khá dài. Mỗi khi móng tay cô quẹt qua cổ anh, đụng chạm nhẹ đến yết hầu là người anh tê hết cả lên.
Cảm giác này…
Thật khó tả.
Phòng thử đồ rất hẹp. Tịnh Hề đang chú tâm đến cái cà vạt nên không có để ý đến Trầm Ngạn. Anh chỉ cần đưa tay lên là có thể sờ đến eo thon của cô.
Phòng thử đồ thoang thoảng mùi kẹo đường, mùi hương từ cơ thể cô thật khiến anh si mê.
Khi Trầm Ngạn quyết định cúi đầu xuống thì Tịnh Hề bực bội buông tay, cô vén rèm đi thẳng ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Thay lại bộ cũ đi. Chúng ta mua hết rồi về.”
Trầm Ngạn:”…” Tụt hứng!!!
Trầm Ngạn là nam phụ, lại là một nam phụ rất đẹp trai. Anh thử bộ đồ nào trông cũng “ngon”. Tịnh Hề hài lòng mua luôn nửa cái cửa hiệu mới thôi.
Thanh toán bằng thẻ xong xuôi. Hai người xách đồ, lái xe đi về.
Tiền quản gia lúc khi thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân đi mua sắm, mang về đống quần áo khiến ông suýt đánh mất hình tượng.
Thiếu gia thế mà cũng có ngày dùng mấy cái này ư?
Cậu ấy đã trưởng thành rồi…
Đều nhờ thiếu phu nhân.
Phải báo cho phu nhân bên kia mới được.
Xúc động quá.
Ban ngày không gặp được Nhiễm Sương, ban đêm Tịnh Hề không dám đi đâu. Cô sợ mình chết vì đau tim lắm.
Người cố tình không muốn gặp, ma lại mò đến.
Đêm hôm đó, sau khi rải bùa khắp phòng, Tịnh Hề mới an tâm đi ngủ. Chỉ là tới canh ba, điện lại tắt, tiếng gõ cửa lại vang lên. Vẫn là nhịp gõ chậm chạp như trước.
Tịnh Hề:”…” Con ma này không thể xuất hiện bình thường được à?
Tuy biết đó là Nhiễm Sương nhưng Tịnh Hề vẫn không dám mở cửa. Cô bảo Xích Hồng bay ra đưa ả vào.
Gặp lại Nhiễm Sương, Tịnh Hề rất kinh ngạc.
“Cô bị làm sao thế?” Cô ả ma này mình mẩy đầy vết thương đen, linh hồn cũng mờ nhạt hơn. Đây là…
Bị đánh vào hồn thể.
Ai làm chuyện này vậy?