“Em chạy đi đâu? Sao vừa rồi đột nhiên biến mất?”
“A, tôi bị Tổ Thần gọi đi truyền thụ một chút bản lĩnh.”
Nguyên Chiến ngậm miệng, hắn nghe Cửu Phong miêu tả liền đoán được tư tế đại nhân của hắn rất có khả năng bị Tổ Thần gọi đi, dù sao tư tế của hắn cũng từng đột nhiên biến mất như vậy mà.
Cửu Phong méc Nghiêm Mặc, nói là Nguyên Chiến mắng nó không canh chừng hắn tốt.
Nguyên Chiến làm như không nghe, búng ngón tay đốt lò sưởi: “Bản lĩnh gì?”
Nghiêm Mặc ôm Cửu Phong ngồi xuống bên lò sưởi, trong hang rất mát mẻ, nhóm lửa cũng không thấy nóng: “Thuật ngôn linh của tôi, có lẽ Tổ Thần cảm thấy loại năng lực này quá nghịch thiên, lo tôi sẽ thật sự giống như trong tiên đoán mà hủy thiên diệt địa, nên ông ta bắt tôi lựa chọn.”
Nghiêm Mặc giương mắt nhìn về phía Nguyên Chiến: “A Chiến, sau này tôi chỉ có thể chúc phúc, không thể nguyền rủa. Lực sát thương của tôi sẽ bị hạ thấp rất nhiều.”
Nguyên Chiến hơi dừng một chút: “Rất tốt.”
“Rất tốt?”
“Em là tư tế, em chỉ cần phụ trách khiến người ta sùng bái, đánh nhau giết người cứ giao cho tôi.”
“Ha ha ha!”
“Kiệt! Còn ta nữa!” Cửu Phong giơ tay giơ chân, nghiêm túc kêu: “Mặc, ta sẽ bảo vệ cậu!”
Nghiêm Mặc cười càng lớn hơn, cười một hồi lâu, hắn chậm rãi thu lại nụ cười, bao lấy hai cái móng vuốt nho nhỏ mềm mụp của Cửu Phong trong tay, lẳng lặng nói: “Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho đồng bạn của tôi, Cửu Phong và Nguyên Chiến trong vòng một năm sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Hắn muốn chúc phúc nhiều hơn nhưng năng lượng của hắn chỉ có thể giúp hắn làm được như vậy, nếu quá mức thì chẳng những không đạt được hiệu quả mà còn vì lòng tham làm phản hiệu quả —— đây là phương pháp sử dụng nguyện lực mà sách hướng dẫn nói cho hắn biết.
Mà phương pháp tu luyện nguyện lực do sách hướng dẫn cung cấp kỳ thật chỉ có một tác dụng, chính là khi hắn suy nghĩ nội dung chúc phúc ở trong đầu, sẽ có một cây bút xuất hiện, cây bút kia sẽ xóa đi những nội dung vượt quá giới hạn. Nhưng cây bút này chỉ có thể nhắc nhở, chứ không thể cấm hắn thi triển nguyện lực vượt giới hạn.
Việc nâng cao nguyện lực và tinh thần lực của hắn có dính dáng đến nhau, chỉ cần ngày thường hắn tu luyện phép huấn luyện mà sách hướng dẫn đưa là được.
Cửu Phong rất vui vẻ, nó không biết Nghiêm Mặc chúc phúc như vậy sẽ phải trả cái giá gì, chỉ là nó rất vui khi Mặc quan tâm nó như vậy.
Ánh mắt của Nguyên Chiến khi nhìn tư tế đại nhân nhà mình thì đầy ắp sự dịu dàng cơ hồ như có thể hóa thành giọt mà tràn ra.
Nghiêm Mặc bày ra vẻ ghê tởm mà che cái bản mặt đó lại.
Nguyên Chiến bắt lấy tay hắn, liếm rồi liếm.
Cửu Phong cũng sáp vào, bẹp bẹp hun lên má Nghiêm Mặc.
“Đủ rồi! Đừng liếm nữa, dơ muốn chết! Các người dừng cho tôi… Ha ha ha, Cửu Phong nhóc làm cái gì đó!”
Cửu Phong giơ hết hai cái móng vuốt và hai cái chân mềm mụp của mình lên trước mặt Nghiêm Mặc, cũng muốn hắn hun hun.
Nghiêm Mặc bị Nguyên Chiến đè ngã, Cửu Phong nhào tới ôm lấy mặt hắn.
“A a! Cái đệt, không được cởi quần áo của tôi, không cho cắn mũi tôi!” Nghiêm Mặc bị hai tên điên này quậy đến mức hận không thể thu lại chúc phúc vừa rồi.
“Khặc khặc!”
Trong hang động là tiếng cười đùa vui vẻ, bên ngoài gió nổi mây vần. Tầng mây thật dày từng chút che đi ánh mặt trời, gió to thổi cho cỏ dại đổ rạp.
Ngày thứ mười chín sau khi dịch bệnh bùng nổ.
“Kiệt ——! Mặc, kẻ địch đến!” Trên bầu trời vang lên tiếng kêu lanh lảnh của Cửu Phong dậy sớm đi kiếm ăn.
Nghiêm Mặc đang kiểm tra cho người bệnh, Tịch Dương đi theo bên cạnh hắn bẩm báo kết quả xử lý của một ít chuyện vụn vặt trong doanh trại.
Nghe thấy tiếng kêu của Cửu Phong, Nghiêm Mặc ngẩng đầu, Cửu Phong biến thành chim nhỏ lao xuống như tia chớp rồi dừng trên đỉnh đầu Nghiêm Mặc: “Kiệt! Mặc, những Hữu Giác Nhân đó cưỡi chiến thú chạy qua bên này, rất nhiều người!”
“Bọn họ có mang thảo dược không?”
“Không có.”
“Có mang vũ khí không?”
“Có mang, tất cả đều mang theo.”
“Tốc độ rất nhanh?”
“Phải.”
Nghiêm Mặc lập tức xoay người phân phó Tịch Dương: “Cửu Phong nói Hữu Giác Nhân tới đây, có vẻ tình hình không tốt, tôi đoán bọn họ rất có thể là sau khi có được phương thuốc thì không muốn thực hiện lời hứa, phái quân tới tiêu diệt chúng ta. Anh đi gọi Hậu Sư và thôn vu thôn Kỳ Vũ, còn có những quản lý khác đến.”
“Vâng.” Tịch Dương biến sắc, lời Cửu Phong nói anh nghe không hiểu, nhưng Cửu Phong có thể biến lớn biến nhỏ còn có thể hóa thành người với hình dáng kỳ lạ, anh đều thấy rõ, tất cả những Vô Giác Nhân ở đây mỗi khi nhìn thấy cái vị chim mặt người tự xưng là Sơn Thần đại nhân kia đều vô cùng kính sợ.
Nghiêm Mặc lại nói với Cửu Phong: “Đi xem xem A Chiến đang làm gì, gọi anh ấy tới đây gặp tôi.”
Trong chính sự, Cửu Phong vẫn rất đáng tin cậy, nghe vậy thì lập tức giương cánh bay đi tìm người.
Hậu Sư, thôn vu thôn Kỳ Vũ, và một ít thủ lĩnh nhỏ tự thành lập trong doanh trại chạy tới rất nhanh.
Nguyên Chiến và Cửu Phong cũng đến cùng thời gian đó.
“Cửu Phong, nhóc đi theo dõi những Hữu Giác Nhân đó, bất cứ lúc nào cũng phải truyền tin lại cho tôi.”
“Kiệt!” Cửu Phong bay đi.
Nghiêm Mặc nhìn mọi người, vẻ mặt bình tĩnh: “Tịch Dương hẳn đã nói cho mọi người biết đã xảy ra chuyện gì, đội quân Hữu Giác Nhân kéo tới, tôi hy vọng mọi người lập tức trở về an ổn lại thế lực của mình, cho bọn họ thu dọn hành lý để chuẩn bị rời đi.”
“Đại nhân, có khi nào không phải không?” Một thủ lĩnh nhỏ vừa mới tới doanh trại lên tiếng hỏi, gã ta chính là Cẩu Nha.
Nghiêm Mặc có ấn tượng với gã, hơn nữa Hậu Sư và Tịch Dương đều đã nói cho hắn biết thân phận của gã, gã ta chính là nha quan Vô Giác Nhân ở thành đông mà lúc trước Hậu Sư kiêng kị.
“Tôi không chắc, nhưng mọi người chuẩn bị sẵn sàng thì cũng sẽ không có hại.”
Cẩu Nha nhìn như không muốn rời đi: “Có lẽ các chiến sĩ thành Ô Càn chỉ muốn chúng ta rời khỏi nơi này, tới đây vì muốn phân chia lại doanh trại cho chúng ta?”
“Tao đã xem bản đồ, nơi này cũng là phạm vi trong địa khế.” Hậu Sư lên tiếng thanh.
“Vậy cũng chưa chắc là tới để đánh chúng ta, có lẽ…” Cẩu Nha liếc mắt nhìn về phía Nguyên Chiến: “Có lẽ bọn họ tới chỉ để tìm ra ác ma đến từ vực sâu đã lan truyền dịch bệnh lần này.”
“Bốp!” Kỳ Hồng Chí tiến lên trước vung tay giáng cho gã một bạt tay.
“Phụt!” Cẩu Nha phun ra một ngụm máu tươi và một cái răng, gã bụm mặt, trong mắt là căm giận ngút trời: “Mày làm gì!”
“Làm gì à? Đánh mày đó tên phản đồ!” Kỳ Hồng Chí và thôn dân thôn Kỳ Vũ vẫn luôn hoài nghi Cẩu Nha là một trong số nội gián, nếu không phải Mặc vu đại nhân không cho bọn họ tùy tiện bắt người giết người trong doanh trại thì bọn họ đã sớm làm thịt gã ta.
Cẩu Nha hô to: “Ai là phản đồ? Tụi mày giúp đỡ và thờ phụng chiến sĩ ma tà thần mới là phản đồ! Thần sứ cái gì? Thành Ô Càn đã sớm truyền ra, rằng chính hai tên này là kẻ đưa dịch bệnh tới, bọn chúng muốn hại chết tất cả Hữu Giác Nhân, sau đó lại chữa khỏi cho Vô Giác Nhân, mê hoặc Vô Giác Nhân chúng ta! Các người tỉnh lại đi!”
“Chó má!” Hậu Sư giận dữ: “Mày nói bậy! Dịch bệnh đã sớm lan truyền trước khi Mặc vu đại nhân tới, chính vì Tổ Thần nghe thấy tiếng khẩn cầu của thôn vu bọn tao và các thôn vu khác mới phái Mặc vu tới cứu bọn tao! Thằng khốn mày đã bệnh sắp chết, nếu không phải nhờ có Mặc vu đại nhân, thì bây giờ mày có đứng đây đánh rắm được hay không?”
“Hừ! Nó tạo ra dịch bệnh, đương nhiên nó cũng có thể chữa khỏi cho tao. Mày nói dịch bệnh không phải do nó tạo ra, vậy ai trong tụi mày có thể chứng minh?” Trán Cẩu Nha đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng nhiệm vụ của gã vẫn chưa hoàn thành, gã chỉ có thể thầm cầu nguyện đội quân của Hữu Giác Nhân tới đây nhanh nhanh.
Hậu Sư siết nắm tay nhào lên đập gã, Kỳ Hồng Chí thì muốn nhóm hộ vệ bắt lấy gã.
Cẩu Nha la to, có mấy người ẩn ẩn lộ ra tư thế bảo hộ gã, những người này đều là Vô Giác Nhân đến từ thành Ô Càn.
Tình cảnh náo loạn.
Nghiêm Mặc thấy vậy thì cười nhạt, quay đầu nói với Tịch Dương: “Tập trung tất cả mọi người tới đây, người bên khu cách ly anh không cần phải để ý.”
“Vâng.” Tịch Dương rất bình tĩnh, anh lựa chọn Nghiêm Mặc, mặc kệ đối phương có phải ác ma đến từ vực sâu hay không, chỉ cần người này có thể khiến người nhà anh và những người anh dẫn đến có cuộc sống sinh hoạt tốt hơn, thì anh sẽ không phản bội cậu ta.
“A Chiến.”
Nguyên Chiến cười cười, hiểu ý Nghiêm Mặc.
Ngay lúc Cẩu Nha và đám người Hậu Sư đánh nhau, nhà tranh ở khu cách ly đột nhiên bay lên trời.
“Mau nhìn kìa!” Có người kêu to.
Cảnh tượng này làm người xung quanh đều phải dừng chuyện đang làm, ngơ ngác nhìn lên trời.
Căn nhà vừa bay lên liền rã ra, bùn và cỏ tranh rơi xuống liền bị mặt đất cuốn vào trong.
Người bệnh ngủ bên trong và hộ lý cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Nguyên Chiến trực tiếp nâng mặt đất thành từng con sóng uốn lượn, như một cái băng chuyền mà dời bọn họ lẫn giường đệm tập trung lại một chỗ.
“Ma, chiến sĩ ma! Hắn thật sự là chiến sĩ ma!” Cẩu Nha bập bẹ hô to vì cái miệng đã bị đánh gãy răng, gã ta ra tay độc ác với Vô Giác Nhân, đó là bởi vì đại đa số Vô Giác Nhân đều mềm yếu dễ bắt nạt. Nhưng chiến sĩ ma thì sao? Gã ta chỉ mới nghe qua trong truyền thuyết!
Nguyên Chiến xoay mặt nhìn về phía Cẩu Nha, hơi nhếch mép cười với gã.
“Mày đừng có qua đây!” Cẩu Nha móc ra một cái cốt bảo dạng trụ tròn, chỉa về phía Nguyên Chiến: “Tao, tao có cốt bảo có thể bắn ra đạn lửa, nếu mày dám qua đây, tao sẽ giết mày! Giết tất cả bọn mày!”
Cẩu Nha lại chỉa ống pháo về phía đám người Hậu Sư.
Đám người Hậu Sư bị ép cho lui về phía sau, Kỳ Hồng Chí và hộ vệ thôn Kỳ Vũ trước hết vội dùng thân thể mình chắn phía trước Nghiêm Mặc, Hậu Sư không chịu thua kém, cũng chạy lên đằng trước chắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhóm người khỏe mạnh trong doanh trại dần dần tập trung lại, cũng thấy được tình hình bên này.
Tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì đã xảy ra, Tịch Dương thúc giục bọn họ tới đây rất gấp. Bọn họ cũng thấy tất cả người bệnh đều tập trung ở bên kia đường, có vài người muốn chạy qua đó.
Nguyên Chiến đột nhiên xuất hiện ở giữa đường, những người khỏe mạnh muốn chạy qua chỗ người nhà sinh bệnh của mình lập tức bị một bức tường đất ngăn lại.
Tịch Dương đầy đầu mồ hôi mà chạy tới, sau khi hành lễ với Nguyên Chiến, anh liền xoay người nhìn mọi người: “Mọi người nghe đây! Lấy con đường này làm ranh giới, người khỏe mạnh đứng bên trái, người sinh bệnh đứng bên phải, không muốn nhiễm bệnh thì đừng có vượt qua. Kêu mọi người tới là vì Mặc vu có chuyện quan trọng muốn nói cho mọi người!”