Lập tức có một người đi tới dâng trường cung, đó là một cây cung lớn, ít nhất có lực hai thạch, quân sĩ bình thường chưa chắc có thể kéo được.
Chẳng qua cây trường cung này nhìn qua hơi cũ, giống như cung tốt bảo tồn nhiều năm…
Tú công chúa nhận cung lớn, lại lấy hộp cung ở bụng ngựa, lúc này mới liếc nhìn Hàn Mạc cười quyến rũ nói:
– Hàn Mạc, bản cung vào săn bắn, nếu bị con mồi gây thương tích, ngươi không trốn được tội lớn!
Nàng nhẹ nhàng quát một tiếng, thần câu nàng ngồi đã vung móng phi vào trong rừng.
Hàn Mạc giật mình kinh hãi, không dám chậm trễ, xoay người lên ngựa, thúc ngựa đi theo. Hắn biết hôm nay Tú công chúa săn bắn, cho nên đã chuẩn bị trường cung và hộp tên, bội đao bên hông, hộp tên cắm bên bụng ngựa, trường cung trong tay, trang bị đầy đủ đuổi theo vào rừng.
Làm nơi săn bắn của hoàng gia, Hoàng lâm uyển được bảo vệ cực kỳ tốt, Hàn Mạc tiến vào đó thật sự giống như tiến vào rừng rậm nguyên thủy, tiết trời hôm nay vốn mờ mịt, cũng không có ánh mặt trời chiếu vào trong rừng, cho nên đưa mắt nhìn lại, toàn bộ Hoàng lâm uyển rất tối…
Hàn Mạc hơi nhíu mày, thời tiết hôm nay cũng không tốt, bởi vì trong rừng rậm tối mờ, khoảng cách mắt nhìn cũng không xa, may mắn Hàn Mạc luyện tập “Trường sinh kinh”, khoảng cách nhìn xa hơn người bình thường không ít, nhưng điều kiện hiện giờ, nếu muốn phát hiện con mồi từ xa cũng hơi khó khăn.
Chẳng qua mục đích chủ yếu của mình là đi cùng Tú công chúa, có thể bắn được con mồi hay không cũng không phải mục đích của chuyến đi này.
Áo choàng hồng rất bắt mắt trong rừng, việc này khiến trong lòng Hàn Mạc thoải mái không ít, ít nhất có thể thấy được áo chòng hồng kia, không đến mức mất dấu Tú công chúa.
Thậm chí Hàn Mạc cảm thấy, hôm nay Tú công chúa mặc áo khoác hồng này, có phải sớm đã muốn dùng điều này để dẫn đường cho mình, nếu thật sự như thế, Tú công chúa quả thật vô cùng thông minh…
Săn bắn trong rừng, tốc độ của ngựa tự nhiên giảm bớt rất nhiều, Hàn Mạc đuổi theo Tú công chúa rất nhanh, cách xa nàng mấy bước, nghe thấy ở sâu trong rừng truyền ra tiếng mãnh thú kêu mơ hồ, không kìm nổi cao giọng nói:
– Công chúa, trong rừng sâu rất nguy hiểm, hay là chúng ta săn mồi ở bìa rừng Hoàng lâm uyển này đi?
Tú công chúa thả chậm tốc độ ngựa, quay đầu, nét mặt cười tươi như hoa:
– Như thế nào, Hàn tướng quận sợ hãi sao?
Hàn Mạc lập tức nói:
– Công chúa nói đừa, cũng không phải Hàn Mạc sợ hãi mãnh thú, chỉ có điều lo lắng mãnh thú làm thương công chúa… Công chúa cành vàng lá ngọc, thương trong tay cầm thú, vậy thì không dễ nghe!
Tú công chúa cười khanh khách nói:
– Ngươi thật sự có nhiều lý do. Hàn Mạc, bản cung hỏi ngươi, nếu hôm nay bản cung không triệu ngươi tới săn bắn, có phải ngươi sẽ không vào cung gặp bản cung hay không?
Hàn Mạc lập tức nói:
– Thật sự oan uổng, công chúa, thật ra ta muốn gặp ngài, chỉ có điều… chỉ có điều chỉ sợ công chúa không muốn gặp ta!
– Nói bậy!
Mày liễu của Tú công chúa dựng thẳng:
– Lúc ngươi đi khinh bạc bản cung, bản cung vẫn chưa tìm ngươi tính sổ… Ngươi muốn lừa bịp qua như vậy? Ngươi có biết, bản cung vẫn chờ ngươi trở về giáo huấn ngươi một phen!
Hàn Mạc nghe vậy, nghĩ tới trước khi đi Nghi Xuân, khinh bạc Tú công chúa trong cung một phen, trong đầu lập tức nhớ tới bộ ngực của Tú công chúa, không khỏi liếc về phía chúng, chỉ tiếc Tú công chúa mặc áo tơi, hoàn toàn che lấp dáng người xinh đẹp, cũng không có phúc được thấy thứ kia…
– Công chúa, việc này… lúc ấy ta nhất thời kích động, ngài… ngài tha thứ ta đi!
Hàn Mạc cười ha ha mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tú công chúa…
– Nhất thời kích động?
Tú công chúa như cười như không:
– Nhất thời kích động cũng là ức hiếp lên đầu bản cung, Hàn Mạc, lá gan của ngươi có thể so sánh với hổ báo trong Hoàng lâm uyển!
Hàn Mạc cười ha ha, trong lòng lại nghỉ: “Lúc ấy cũng không thể hoàn toàn trách ta, không phải nàng cũng rất hưng phấn mà hùa theo sao? Mọi người chỉ có thể xem như đồng phạm, ai cũng không thể trách ai!” Chỉ có điều đây chỉ là suy nghĩ trong lòng, tất nhiên không thể nói ra, nếu không Tú công chúa xấu hổ, bản thân mình hôm nay chưa chắc có trái ngọt để ăn. Đối với võ công của Tú công chúa, tuy rằng hắn chưa biết chi tiết nhưng cũng rất rõ ràng, công phu của Tú công chúa hơn mình rất nhiều.
Tú công chúa quay đầu đi, tay nắm trường cung, nhìn sâu trong rừng, thoáng như suy nghĩ một chút, nhất thời lại không nói gì.
Hàn Mạc giục ngựa tiến lên đứng chung với Tú công chúa, quay đầu thầy khuôn mặt xinh đẹp của Tú công chúa đã không còn nụ cười, ánh mắt xuất thần nhìn sâu trong rừng, dường như đang nghĩ tới cái gì.
Sau một lát, Tú công chúa đột nhiên vung cương ngựa, giục ngựa phi vào sâu trong rừng, Hàn Mạc muốn khuyên ngăn nhưng cũng không kịp, chỉ có thể thúc ngựa đuổi theo. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Cây cối che trời, cành lá sum suê, càng đi sâu vào trong rừng, cây cối càng cao lớn, hoàn cảnh xung quanh càng tối, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tú công chúa cũng không kém, trong rừng cây rậm rạp, tuấn mã của nàng chạy nhanh như điện, may mắn kỹ thuật cưỡi ngựa của Hàn Mạc cũng không kém, cũng có thể theo sát phía sau.
Chỉ có điều hắn hơi kỳ quái, bốn phía rõ ràng có con mồi, thậm chí gần trong gang tấc, Tú công chúa lại không hề bắn một tên, chỉ phi thật nhanh vào sâu trong rừng.
Một lúc lâu sau, Tú công chúa mới thả chậm tốc độ, dừng trước một cây đại thụ.
Hàn Mạc chạy tới, chỉ thấy Tú công chúa ngơ ngác mà nhìn cây đại thụ kia, nhìn lại theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy ở giữa cây đại thụ, chỗ cách rễ cây một thước, không ngờ có một dao găm cắm ở đó.
Dao găm kia sớm rỉ sắt, lại cắm sâu bên trong cây, hiển nhiên dao găm cắm vào cây như vậy cũng đã rất nhiều năm.
Hàn Mạc đầy nghi hoặc, thật sự rất tò mò đối với dao găm này, hắn rất hiều kỳ vì sao Tú công chúa lại dùng ánh mắt si mê như vậy nhìn dao găm này.
Nếu Tú công chúa tiến vào sâu trong rừng chỉ vì xem thanh dao găm này, như vậy có thể tìm được thân cây này trong ngàn vạn cây cối, trí nhớ nàng quả thật quá mức kinh người, gần như đạt tới trình độ khủng bố.
Đây chỉ là trùng hợp… hay là Tú công chúa đặc biệt tới xem thanh dao găm này?