“Chú hai, em xét hỏi tiếp, anh lên xem thử, không nên để Trương Thác đánh nát Tô Liệt.” Nam Cung Kính Vân bàn giao lại cho chú hai, và rời khỏi hầm.
Trong khuôn viên gia tộc Nam Cung, Tô Liệt mang theo người, vây thành một vòng, hình thành một đấu trường tự nhiên.
Tô Liệt và Trương Thác đứng trong vòng tròn, nhìn nhau.
Tô Liệt vươn tay siết chặt nắm đấm: “Thằng nhóc, mày có biết, có bao nhiêu người, được gọi là vô địch giải tán thủ cấp thành phó, vô địch tán thủ cấp tỉnh, đều tự nhận mình phi thường, cuối cùng vẫn là quỳ xuống trước mặt tao để xin tha mạng đấy.”
Trương Thác cười lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Láo toét!” Tô Liệt hét lên.
Sự việc ngày hôm qua Trương Thác đánh bại Tô Tranh và Tô Vũ ở nhà thi đấu, Tô Liệt đều nghe nói rồi, cho dù như vậy, anh ta vẫn cứ tự tin, đủ để thấy võ công của anh ta đã vượt qua thế hệ lão tổ của nhà họ Tô. Loại người này, trong lòng rất ngạo mạn, có thể nói là so với những người cùng thế hệ, đã vô địch rồi.
Ngay khi Nam Cung Kính Vân ra khỏi hầm, ông ấy nhìn thấy những người do nhà họ Tô dẫn đến xếp thành một vòng tròn, ông ấy nhanh chóng chạy nhanh và nói: “Cháu trai Tô Liệt, đến khi nào vậy, cũng không nói cho người làm chú này một tiếng sao?”
Nam Cung Kính Vân đẩy những người được nhà họ Tô đưa đến và bước vào trong vòng tròn.
Tô Liệt sững sờ khi nhìn thấy hai quầng thâm dưới mắt của Nam Cung Kính Vân, và nói: “Chú Nam Cung, cháu đến gấp quá nên không muốn làm phiền chú. Hôm nay cháu đến, chủ yếu là để cảnh cáo một vài kẻ xấu.”
Nam Cung Kính Vân xua tay: “Cháu trai Tô Liệt, đừng nghe chuyện lời đồn không hay, để người của mình tự hiểu nhằm người của mình, mau tới đây, chỗ chú có một ít trà ngon, lần này cháu tới, thì mang về cho cha một ít nhé.”
Nam Cung Kính Vân nói vậy, là muốn để Tô Liệt rời khỏi đây, anh ấy thực sự không muốn Tô Liệt và Trương Thác đánh nhau, nhỡ đâu Trương Thác ra tay mạnh hơn một chút, đánh chết Tô Liệt, ở đây lại là nhà của mình, thật khó để giải thích với người của Tô gia.
Nam Cung Kính Vân nghĩ như vậy, nhưng Tô Liệt lại không rõ Nam Cung Kính Văn rốt cuộc đang nghĩ gì, Tô Liệt đành mở lời: “Chú ơi, đây là chuyện của cháu và hắn ta, chú đừng quản nữa, rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”
*Ý của tôi là đừng đánh nhau nữa, người anh em nhà họ Tô à, đánh tới đánh lui mãi như thế này, không có ý nghĩa gì cả.” Một giọng nói khác vang lên, anh họ của Nam Cung Vũ bước tới với một túi nước đá trên mặt. Anh ấy cũng không muốn nhìn Tô Liệt bị đánh. Không phải anh ấy thương xót cho Tô Liệt, chỉ là nếu người họ Tô bị đánh ở nhà Nam Cung, thì những câu chuyện rắc rối phía sau sẽ còn rất nhiều.
“Đúng vậy, tôi nghĩ việc đánh nhau như này, một chút ý nghĩa cũng chẳng có, sau này chúng ta hay là chọn cái đấu nào có văn minh tí đi.” Chị gái họ của Nam Cung Vũ cũng bước tới, trên mặt cũng giống nhau, có một túi nước.