“Tôi không có ý đó, tôi chỉ là …” Tô Nhan muốn nói gì đó, nhưng nói được nửa chừng, lại không biết nên giải thích như thế nào nên dứt khoác không nói gì nữa.
“Ò, hóa ra là bạn của Tiểu Nhan, chẳng trách, nhưng mà hành vi vừa rồi của cô cũng quá thát lễ rồi. Làm sao có thể làm loạn như vậy?” Trương Tỉnh Vũ có chút trách móc nói.
“Xin lỗi dì! Lần sau cháu sẽ chú ý …” Lâm Ngữ Yên cười ngọt ngào, lập tức xin lỗi.
Vẻ ngoài của Lâm Ngữ Yên không có chút nào thua kém Tô Nhan, nụ cười này của cô ta, giống như trăm hoa đua nở, Trương Tinh Vũ vốn định quở trách Lâm Ngữ Yên vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ quyền rũ của cô ta, cho dù là một người phụ nữ, trái tim của Trương Tỉnh Vũ cũng không khỏi tan chảy. Cũng không nỡ trách móc, liền xua tay: “Biết lỗi có thể sửa, vẫn là một đứa trẻ ngoan.”
“Vâng thưa dì.”
“Cô tìm Tiểu Nhan có việc gì?”
“Cháu nghe nói chị Nhan có quan hệ rất tốt với chủ tịch Lâm, cho nên muốn nhờ chị Nhan làm người dẫn dắt giới thiệu cho cháu gặp Lâm Đồng.”
“Ò… chuyện này, nói cũng dễ, không có gì phải giấu, Tiểu Nhan nhà tôi và Lâm Đồng sắp kết hôn rồi, đợi sau khi bọn họ kết hôn, đây còn không phải là chuyện chỉ cần nói một câu sao?” Trương Tinh Vũ nói một cách đắc ý.
Thậm chí, đến cả bạn bè của Tiểu Nhan cũng đến nhờ Tiểu Nhan làm người liên kết, có thể thấy câu chuyện giữa Tiểu Nhan và Lâm Đồng đã được lan truyền rộng rãi rồi.
“Mẹ, mẹ đừng nói lung tung.”
Tô Nhan lo lắng.
“Chị Nhan, xin chị hãy giúp đỡ đi…” Lâm Ngữ Yên cầu xin nói.
“Chuyện này tôi không thể làm chủ được. Tôi quả thực đã hẹn Lâm Đồng ăn cơm, nhưng Lâm Đồng có đồng ý hay không còn không biết …” Tô Nhan bắt lực nói.
Nhưng lời này vừa nói xong, điện thoại của Tô Nhan liền rung lên.
Cô liếc nhìn dãy số, lại là số điện thoại của Mã Hải.
Cô với Dương Hoa có hợp tác nên đã lưu số của Mã Hai, nhưng Mã Hải chưa bao giờ gọi cho cô.
Tô Nhan nhanh chóng bắt máy.
“A lô, chủ tịch Mã!”
“Tôi không phải là chủ tịch Mã gì cả. Chủ tịch thực sự của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi chỉ có Lâm Đồng. Cô gọi tôi Mã Hải là được rồi.” Giọng nói của Mã Hải vang lên trên điện thoại.
“Chủ tịch Mã khách sáo rồi.” Tô Nhan gượng cười nói.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, là như vậy, chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đồng ý rồi, anh ấy muốn dùng bữa với cô.” Mã Hải nói.
“Thật sao?” Tô Nhan thở gấp.
“Đúng vậy, nhưng mà Lâm Đồng nói, anh ấy muốn mời cô, chứ không phải là cô mời! Địa điểm do anh ấy chọn.”
“Điều này…”