Các nàng từ động tác Thiên nhi ôm mông, cộng thêm tiếng vỗ bốp trước đó đoán được đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt ai nấy vô cùng giận dữ. Tỷ tỷ bị làm nhục như thế, làm sao Tuyết nhi có thể nhịn được. Các nàng liên thủ mà lên, chỉ sau mấy cước đã đá mấy tên tùy tùng ngăn trở phải kêu thảm thiết bay đi, suy đoán chết chắc.
Thật may là Lâm Bình Bình đứng ở cách đó không xa cả kinh mặt mày thất sắc nhanh chóng lướt tới, ngăn cản Tuyết nhi và các nàng, cao giọng nói:
– Nơi này không thể động thủ.
Tuyết nhi đâu để ý nhiều như vậy, tức giận nói:
– Tránh ra, ta phải giết y!
Nam tử cao gầy vừa định thần lại, lại bị dọa đến lui về phía sau ngã xuống, dùng chân đạp đất lui về phía sau có vẻ sợ hãi, tựa hồ không nghĩ tới lại có người dám động thủ với mình ở đô thành Thìn lộ.
Nhậm Huyền Minh đứng ở một cửa hàng cách đó không xa cũng biến sắc mặt, y cũng không nghĩ tới mấy nữ nhân này gan lớn tày trời, lại dám động thủ ở đô thành, có chút ngoài dự liệu của y. Y rất muốn xuất hiện khích bác các nàng đánh chết tên kia, vậy phiền phức sẽ rất lớn.
Chỉ thấy Lâm Bình Bình liều mạng ngăn các nàng lại, thấp giọng khuyên nhủ:
– Người nọ là Hô Diên Thọ cháu đời thứ ba mươi tám của Hô Diên Thái Bảo, Hô Diên Thái Bảo là thủ đồ (đại đệ tử) của Tiên Thánh, chúng ta không chọc nổi.
Vừa nghe là cháu của đại đệ tử Tiên Thánh Mục Phàm Quân, các nàng đều giật mình kinh hãi, nhanh chóng từ tức giận bình tĩnh lại, đều biết mặc dù đối phương là phàm nhân nhưng cũng không phải các nàng chọc nổi.
Sắc mặt Thiên nhi trắng bệch cắn răng, cũng lên tiếng nói:
– Bỏ đi, chúng ta đi!
Nàng bỏ qua chuyện này chỉ vì không muốn gây phiền phức cho chủ nhân mình.
Thế nhưng đâu còn có thể đi được, cách đó không xa đã vang lên tiếng thanh la cảnh báo chói tai. Rất nhanh đã có chín tên tu sĩ từ ba phương hướng chạy tới, mặc phục sức thống nhất, đeo lệnh bài chữ Đô ngang hông, chính là tu sĩ Đô Đốc phủ duy trì trật tự đô thành.
Thấy thảm trạng của Hô Diên Thọ, chín người cũng phải lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới có người dám đánh Hô Diên Thọ ở đô thành. Sau khi hỏi thăm dân chúng vây quanh tình huống xảy ra, chín người bèn vây các nữ tử lại, trầm giọng quát:
– Thân là tu sĩ lại dám coi thường luật pháp, động thủ giết người ở đô thành, ta thấy các ngươi chán sống rồi!
Thấy có người tới, Hô Diên Thọ lập tức trở nên tự tin hơn, hai chân không còn mềm nhũn nữa, nhanh chóng nhảy dựng lên, tức giận nói:
– Dám đánh ta!
Lâm Bình Bình nhanh chóng tiến lên ngăn cản y, liên tiếp xin lỗi nói:
– Hô Diên công tử, bọn họ mới tới nơi này, xin ngài Đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân!
– Ngươi chỉ là rơm rác!
Hô Diên Thọ phất tay tát một cái, bốp, tát thật mạnh vào mặt Lâm Bình Bình. Sau đó thình lình xông tới trước mặt Thiên nhi, vung tay lia lịa tát nàng mấy cái thật mạnh.
Như vậy vẫn chưa xong, Tuyết nhi, Thái A, Thiếu A, Ngọc Phương cùng Ngọc Liên cũng không tha, Hô Diên Thọ nhất nhất tát từng người một, mỗi người lãnh một tát tai vang dội.
Mặc dù các nàng có thi pháp chống đỡ, Hô Diên Thọ chỉ là một phàm nhân cũng không thể làm gì được các nàng, nhưng bị Hô Diên Thọ đánh cho không dám hoàn thủ, từng người đứng yên đó để cho y tát thoải mái. Mấy nữ nhân xinh đẹp bị làm nhục, có thể nói là không thể nào chịu nổi.
Đánh xong một đợt, Hô Diên Thọ lại muốn đánh đợt thứ hai, đột nhiên bên cạnh có một cánh tay thò ra giữ tay y lại, quát lớn:
– Hô Diên Thọ, đủ rồi!
—————