Yến Phi cười nhẹ “Nói thật ra, tuy đã giao thủ với y nhưng cho đến lúc đó thì ta vẫn chưa hiểu nguồn cội y. Lòng tin đương nhiên là có, lại là tự tin mười phần. Chỗ khó khăn là không cần giết y, mà cần làm y cam tâm nhận thua. Ta hiểu tâm ý mọi người, hy vọng ta sẽ không làm các ngươi thất vọng”
Mọi người đều thở ra khoan khoái. Yến Phi luôn khiêm nhường. Vì thế chàng đã nói như vậy thì khẳng định không phải là giả.
Hô Lôi Phương không hiểu hỏi “Đến bọn ta cũng không biết tiểu Phi trở về lúc nào, làm sao tên gia hoả đó lại biết mà chặn đường ngươi ở thiên huyệt? làm sao y biết ngươi trước khi về tập sẽ vòng qua thăm thiên huyệt?”
Lão đã nói ra sự nghi hoặc trong lòng mọi người.
Yến Phi cười khổ “Các vị huynh đệ. Ta đương nhiên không nói lời giả dối với các vị, nhưng có những việc thật sự rất khó giải thích. Quan hệ giữa ta và Bí nhân tuyệt không đơn giản như mọi người nghĩ. Thật ra, ta đã sớm biết Hướng Vũ Điền ở Trường An. Mà Hướng Vũ Điền người này có lai lịch rất lớn, không phải là một Bí nhân bình thường. Nói một cách đơn giản thì y là một y bát truyền nhân (Truyền nhân kế thừa) của một phái hệ thần bí. Sư phụ của y mấy chục năm trước từng có một thời gian hô gió gọi mây, thiên hạ không ai chế ngự được, cuối cùng vì để tránh kẻ địch mà ẩn cư ở sa mạc, được Bí nhân rất sùng kính”
Vương Trấn Ác giật mình “Thì ra Hướng Vũ Điền lại là truyền nhân của Ma môn!”
Yến Phi gật đầu “Vương huynh đã biết sự tồn tại của Ma môn thì có thể giảm bớt cho ta rất nhiều lời rồi”.
Ngoại trừ Vương Trấn Ác, ai nấy đều như lạc vào trong sương mù. Sau khi giải thích ngọn nguồn giữa Ma môn và Mặc Di Minh, chàng tiếp “Tâm pháp võ công của Ma môn hoàn toàn khác với các lưu phái hiện nay. Võ công mà Hướng Vũ Điền tu luyện lại là tâm pháp tối cao của Ma môn, hiểu được thiên đạo, làm y có thiên giác linh cơ siêu phàm, có thể làm những việc mà người thường không thể. Vì thế mới có thể chặn đường ta ở thiên huyệt”
Mộ Dung Chiến nhíu mày “Thật không tưởng nổi lại có những môn phái giang hồ quỷ dị như thế. Vậy phải chăng cho thấy Ma môn sẽ coi Hoang nhân bọn ta là địch?”
Yến Phi đáp “Quả thực Ma môn đã bắt đầu hoạt động. Mục đích vì tranh thiên hạ. Nhưng chúng ta không thể coi Hướng Vũ Điền cùng một giuộc với Ma môn được. Hướng Vũ Điền một mình một lối, không kết bè đảng, tuyệt không nhận đồng quan niệm của Ma môn. Chỉ cần tối mai ta có thể đánh bại y thì có thể giải quyết triệt để vấn đề liên quan đến y”
Trác Cuồng Sinh nói: “Được rồi! thảo luận về Hướng Vũ Điền chỉ dừng ở đây. Giờ nói đến vấn đề quan trọng nhất là làm sao cứu được chủ tì Thiên Thiên”.
Mọi người đồng thời hò hét, nắm tay giơ cao, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trình Thương Cổ hỏi: “Tiểu Phi có chủ ý gì hay không?”
Thác Bạt Nghi đáp thay: “Trước tiên chúng ta phải giải quyết được vấn đề Bí tộc. Nếu không thì tất cả đều không thảo luận làm gì”
Hồng Tử Xuân gật đầu đồng ý “Đúng! Thu thập xong Hướng Vũ Điền thì tuyệt không có nghĩa là thu thập xong Bí tộc. Giao thủ với Hướng Vũ Điền thì có thể minh đao minh thương, gọn gàng sạch sẽ, nhưng đối phó với một đội quân Bí nhân thì lại là một việc hoàn toàn khác”
Mộ Dung Chiến nhìn Yến Phi hỏi “Tình hình phương nam thế nào? Ngươi có gặp Lưu gia và lão Đồ không?”
Yến Phi đem tình hình phương nam báo cáo tường tận. Ngoại trừ việc liên quan đến An Ngọc Tình và mối quan hệ giữa Lưu Dụ và Tạ Chung Tú, chàng không hề dấu giếm điều gì. Khi kể tới đoạn chém chết ba đại cao thủ Ma môn, mọi người hò reo hoan hô. Cuối cùng chàng kể lại cuộc chiến Phiêu Miểu Phong với Tôn Ân. Mọi người nín thở chăm chú lắng nghe.
Trác Cuồng Sinh cười rộ, vỗ tay nói “Tinh tế tinh tế! tiểu Yến Phi tam chiến Tôn Ân lại lưỡng bại câu thương bình thủ kết thúc (có thể là: “Tuyệt diệu tuyệt diệu! tiểu Yến Phi ba lần đấu với Tôn Ân đều lưỡng bại câu thương, có kết thúc thủ hòa”). Bản quán chủ lại có thêm một đề tài hay cho thuyết thư rồi”
Tiếp đó, ngạc nhiên hỏi “Nhưng nhìn thần thái bộ dạng tiểu Phi thì tuyệt không như đang mang thương thế?”
Yến Phi bình thản “Cho tới lúc giao thủ với Hướng Vũ Điền thì ta vẫn bị nội thương. May là trước khi tiếp chiêu thứ ba là chiêu cuối cùng của lần giao thủ đó của y thì bỗng nhiên khỏi hẳn”
Phí Nhị Phiết bật cười hỏi “Yến gia nói đùa à? Làm gì có ai lại vì động thủ quá chiêu mà trị được thương thế?”
Diêu Mãnh nói “Ngươi thì biết gì? Đó là thần công của Yến Phi, có thể làm những việc mà người khác không thể. Chỉ một kiếm đã doạ khiếp Hướng Vũ Điền, làm hắn sợ đến vãi đái ra quần bỏ chạy. Cái gì mà ước hẹn giờ tái chiến chỉ là lên mặt mà nói thôi. Ta đảm bảo đến giờ đó thì dù là rắm thối y cũng sẽ không dám phóng ra đến nửa cái”
Mọi người cười ầm lên.
Yến Phi trong lòng cười khổ. Thật ra, thiếu chút nữa thì chàng đã bại rồi. Đương nhiên chàng hiểu lòng tin của mọi người đối với chàng. Cũng không có ai lo lắng về trận quyết chiến của chàng với Hướng Vũ Điền. Chỉ có chàng biết Hướng Vũ Điền là đối thủ rất lớn của chàng trên bất kỳ phương diện nào.
Chàng nói “Hiện giờ, bất kể là Lưu gia hay Bắc Phủ Binh đều hãm thân vào trường kịch chiến với Thiên Sư quân. Tư Mã Đạo Tử có thể giữ được Kiến Khang thì đã là may mắn trời cho rồi. Trong tình hình như thế, Hoàn Huyền khẳng định sẽ ngồi xem, thừa cơ mở rộng thế lực. Nếu chúng ta lơ là hắn thì không cần đến ngày mai, chúng ta đã xong rồi”
Mọi người trở nên trầm mặc.
Đối với Hoang nhân mà nói, điều họ sợ nhất là phải đánh trên cả hai chiến tuyến nam bắc vì binh lực không đủ, sức không thể làm được.
Trình Thương Cổ than “Chỉ cần Hoàn Huyền đánh phá Thọ Dương thì cũng giống như bắc Dĩnh Khẩu bị đoạt, bọn ta khẳng định là xong đời”
Trác Cuồng Sinh hỏi “Lưu tiên sinh chưa hề nói gì, phải chăng đã có chủ ý gì tốt?”
Ánh mắt mọi người tập trung hết vào Lưu Mục Chi xem vị trí giả này có kỳ mưu diệu kế nào không.
Lưu Mục Chi ung dung hỏi “Chúng ta rốt cuộc là có bao nhiêu binh lính có thể sử dụng?”
Mộ Dung Chiến đáp “Ta không biết có nên dùng chữ “binh” để hình dung chiến sỹ của chúng ta không. Nói thật ra, chúng ta không hề có quân đoàn nào chính thức, nhưng kinh nghiệm tác chiến lại phong phú hơn cả những quân đoàn chính thức, người nào cũng là tự nguyện tham gia. Trong các cuộc chiến tranh bảo vệ và phản công Biên Hoang tập trước đây, Biên Hoang tập của chúng ta toàn dân đều là binh lính, người già, phụ nữ cũng đều phụ giúp cho công tác hậu cần, viện trợ”
Thác Bạt Nghi nói thêm “Nếu như có mục tiêu rõ ràng, ví dụ như là chiến đấu vì Thiên Thiên tiểu thư thì dưới sự hiệu triệu của hội nghị, khẳng định là người nào của Dạ Oa Tử cũng phấn đấu quên mình, tự nguyện ra chiến trường. Nếu mà tính toán cụ thể thì chúng ta có thể động viên vào khoảng một vạn đến một vạn hai ngàn người”
Vương Trấn Ác động dung “Đó là một lực lượng rất lớn. Đặc biệt là người nào cũng tự nguyện tham chiến nên đấu chí và sỹ khí đều hơn hẳn địch nhân”
Lưu Mục Chi cười nhẹ “Vậy chúng ta có khoảng một vạn chiến sỹ có thể ra chiến trường. Chỉ cần huấn luyện thêm, tăng cường trang thiết bị thì có thể chân chính trở thành một đội hùng binh có tổ chức. Việc đó giao cho Vương Trấn Ác phụ trách được không? Chỉ cần mỗi ngày thao luyện một thời thần thì đến đầu xuân tới, họ sẽ biến thành một quân đoàn có thể tung hoành thiên hạ, lại không ảnh hưởng tới công việc làm ăn của Biên Hoang tập”
Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười “Trước trận chiến bắc Dĩnh Khẩu, chỉ sợ vẫn còn có người hoài nghi năng lực của Trấn Ác. Nhưng giờ thì không ai có dị nghị gì nữa rồi đúng không? Có ai phản đối không?”
Mộ Dung Chiến hô lớn “Toàn thể thông qua. Cứ quyết định như thế đi”
Vương Trấn Ác hoang mang đứng lên, tâm tình kích động đến mức hai mắt cũng ửng đỏ, khom người để bày tỏ sự cảm ơn tới hội nghị.
Mọi người đều hiểu rõ tâm tình hắn. Vương Trấn Ác vốn là người có cõi lòng đã chết đối với tiền đồ của mình. Cuối cùng, tại Biên Hoang tập lại có được cơ hội và hy vọng, thổi bùng lên tráng chí hùng tâm của hắn. Sau khi Vương Trấn Ác ngồi xuống, Phí Nhị Phiết cười khổ “Lưu tiên sinh đã hiểu rõ tình hình hiện nay của Biên Hoang tập. Tuy nói việc bán chiến mã và chương trình du ngoạn Biên Hoang làm kinh tế có khởi sắc, nhưng nếu cho rằng đã hoàn toàn khôi phục thì e rằng vẫn còn hơi sớm. Hiện giờ chỉ nên tính là miễn cưỡng chống chọi mà thôi. Nếu muốn trang bị cho đội quân một vạn người thì chỉ hận là riêng việc chế tạo Song đầu hạm đã tiêu hao hết tài lực của chúng ta. Hiện giờ, chúng ta thực không có lực để duy trì một hành động quân sự lớn”.
Lưu Mục Chi ung dung “Nếu như chúng ta có thêm năm xe hoàng kim đó thì sao?”
Phí Nhị Phiết ngẩn người một lát rồi vỗ trán nói “Ta chút nữa thì quên. Đúng! Năm xe hoàng kim! Hà hà! tất cả mọi vấn đề đương nhiên là sẽ được giải quyết dễ dàng”
Mọi người đồng thanh hoan hô vang dội, tưởng như hoàng kim đã được mang vào trong kho rồi vậy.
Lưu Mục Chi nói “Nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của chúng ta hiện nay là cần giữ vững được tuyến vận chuyển nam – bắc. Tuyến lên phía bắc đã tạm thời được giải quyết, nhưng tuyến về phía nam thì chỉ cần chúng ta bảo vệ Thọ Dương không bị đoạt mất thì kế hoạch của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành”
Hô Lôi Phương nói “Hồ Bân của Thọ Dương là người của chúng ta, cũng là người rất hiểu biết, rất dễ thương lượng”
Mộ Dung Chiến nói “Ta sẽ thân chinh đi Thọ Dương gặp Hồ Bân để thảo luận đối sách, để ông ta hiểu rõ chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ ông ta”
Yến Phi nói “Hồ Bân dù sao vẫn là tướng lĩnh của Bắc Phủ Binh, là quan viên của Đại Tấn. Ý hướng của ông ta sẽ chịu ảnh hưởng của biểu hiện của Lưu gia của chúng ta”
Mộ Dung Chiến gật đầu “Ta biết phải làm sao cho thoả đáng”
Cao Ngạn cười “Có Chiến gia xuất mã thì chúng ta còn phải lo lắng gì nữa?”
Cơ Biệt nói “Chúng ta còn phải gặp Khổng lão đại nói chuyện. Nhưng Khổng lão đại có khẳng khái toàn lực ủng hộ chúng ta hay không còn phải xem biểu hiện của Lưu gia thế nào đã. Ài! Hy vọng Lưu gia đúng là chân mệnh thiên tử chứ không phải chỉ là một hình tượng do lão Trác dựng lên”
Trác Cuồng Sinh không vui “Ta làm sao lại tạo dựng ra hắn được? Các ngươi cần phải có lòng tin vào ta và Lưu gia. Các ngươi nên nhìn rộng hơn, xa hơn một chút”
Yến Phi trong lòng cười khổ. Chàng là người duy nhất ở đây biết được căn bản là chẳng có chân mệnh thiên tử gì cả. Nhưng đương nhiên chàng sẽ không tiết lộ.
Chàng nói “Sau khi kết thúc xong chuyện Hướng Vũ Điền, ta sẽ lập tức đến Bình Thành để áp tải hoàng kim về Biên Hoang tập, đồng thời tìm cách giải quyết chuyện Bí tộc. Biên Hoang tập sẽ giao cho các vị”
Mọi người đồng thanh đáp ứng.
Trong đầu Yến Phi bỗng nổi lên ngọc dung quỷ bí động nhân của Mặc Sỹ Minh Dao, trong lòng thầm than. Việc không thể tránh khỏi cuối cùng cũng phải đối mặt rồi. Ngày trước, khi chàng còn nồng nhiệt yêu nàng thì làm sao tưởng nổi có một ngày tình nhân lại biến thành địch nhân như thế này?
Trác Cuồng Sinh hét lớn “Hội nghị kết thúc. Xin tiểu Phi lưu lại. Ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi không chạy được đâu”
Yến Phi lại thầm than dài. Xử lý địch nhân đương nhiên là khó khăn rồi, nhưng có lúc bằng hữu huynh đệ cũng không dễ đối phó. Tình hình của chàng lúc này chính là một minh chứng tốt nhất!