“Không ngon sao?” Dạ Nguyệt chân quân cũng làm như thế, hắn cũng làm từng bước như vậy, sao lại không thể ăn nhỉ?
Minh Thù hít một hơi thật sâu mỉm cười: “Từ hôm nay trở đi, ngươi còn bước vào bếp nửa bước thì đi khỏi Cửu Liên sơn cho ta.”
Ngọc Huy: “…”
Lão tử vì làm cho cô ăn, cả ngày tu luyện xong vội vã trở về, thế mà cô còn ghét bỏ!
Chưa cần để ý tới chuyện hắn làm ăn có ngon hay không, chỉ cần nhìn chuyện hắn tự mình làm đồ ăn là biết có thể ăn được hay không?
Sư phụ còn không biết quý trọng!
“Còn không đi tọa thiền đi, chờ ta đánh ngươi sao?”
Ngọc Huy bĩu môi, ôm đĩa đi về phía bếp.
Nếu không phải là nhường cô, cô có thể đánh được ta sao.
“Chẳng phải ta đã nói với ngươi rằng ngươi không được đi vào bếp sao. Đặt đồ xuống đi, một lát nữa Ngô Đồng tới dọn, cút nhanh lên.” Nhìn hắn liền thấy đau lòng với thực phẩm của trẫm.
“Hứ!”
Ngọc Huy nặng nề đặt chiếc đĩa lên trên bàn bên cạnh Minh Thù, bước trở về phòng.
Vì sao hắn muốn công chiếm một kẻ khùng như vậy.
Muốn về nhà.
Không được, trưởng thành thật vất vả, đã thành công một nửa, không thể buông bỏ.
Đúng!
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!
Ngọc Huy ở trong phòng suy tư. Hiện tại hắn đã cao hơn cô cho nên bây giờ muốn bắt đầu phạm thượng, không phải, chính thức bắt đầu chiến lược.
–
Vì vậy khoảng thời gian tiếp sau đó, Ngọc Huy trêu chọc Minh Thù đủ loại, đương nhiên Minh Thù xem hết các trò đùa, tuyệt không động thủ gì.
Ngọc Huy hoàn toàn không hoài nghi chuyện mình biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn nghĩ cô không nhìn ra cho nên hoàn toàn không phải che giấu. Nhưng ngay cả Ngô Đồng cũng đã nhìn ra chút khác thường.
“Tiên tôn, gần đây Ngọc Huy đối xử với người có chút…” Không đúng lắm?
Những năm trước đây Ngọc Huy còn nhỏ, hắn thỉnh thoảng có vượt quá quy tắc, cô còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng bây giờ Ngọc Huy đã không còn là thiếu niên nữa.
“Em nhìn ra được điều gì?” Minh Thù chống cằm, nhìn hoa lê phủ đầy mặt đất đang bay lượn gần đó.
Ngô Đồng nuốt một ngụm nước bọt, e dè hỏi: “Có phải Ngọc Huy thích người hay không?”
“Em đã nhìn ra rồi sao.”
Ngô Đồng: “…” Cho nên người cũng biết sao!
“Tiên tôn, người đừng phạm sai lầm.” Ngô Đồng hoảng hốt bồn chồn:
“Người và hắn là sư đồ đấy.”
Chuyện này nếu để những người lớn trên Tiên giới biết được, tiên tôn sẽ bị lời gièm pha dìm chết đấy.
Minh Thù thu tầm mắt lại, u uất thở dài nhưng tiểu yêu tinh đó cứ dụ dỗ trẫm phạm sai lầm.
Hắn không thể hận trẫm một chút sao?
Chẳng lẽ bình thường trẫm đánh hắn quá nhẹ tay?
Không phải chứ…
Tiểu yêu tinh bị khùng rồi sao?
“Tiên tôn, người nói gì vậy?” Ngô Đồng không nghe rõ tiếng thở dài đó của Minh Thù.
“Không có gì, buổi tối ăn gì?” Minh Thù nói sang chuyện khác.
–
Buổi chiều, Ngọc Huy ăn mặc vô cùng tuấn tú, gõ cửa Minh Thù.
“Sư phụ, ta có đôi chỗ không hiểu, người có thể chỉ cho ta một chút không?”
Minh Thù khoác một chiếc áo choàng màu nhạt dựa vào cửa, trong tay cầm một loại quả to bằng nắm tay, thú nhỏ lăn qua lăn lại ở trong phòng nhìn có vẻ vui vẻ.
“Không chỉ.”
“Người là sư phụ ta đấy, vì sao không chỉ dạy?” Ngọc Huy mạnh miệng hùng hồn.
“Không chỉ là không chỉ, không vì sao cả.” Minh Thù cắn trái cây, giòn vang “rộp rộp”.
“Sau này nếu ta đi ra ngoài bị người ta đánh, người mất mặt là sư phụ đấy.” Ngọc Huy dựa vào lí lẽ biện luận:
“Sư phụ, người giúp ta xem một chút, ta không muốn làm người mất mặt.”
“Không sao, ta không biết xấu hổ.”
Ngọc Huy: “…” Lão tử thấy cô đúng là người không biết xấu hổ.
Hắn chịu đựng nói đi nói lại rồi tuồn vào phòng từ bên cạnh: “Vừa rồi lúc ta tu luyện, cảm giác cơ thể có gì đó không đúng. Sư phụ giúp ta xem một chút đi, nếu ta tẩu hỏa nhập ma thì không hay đâu.”
“Tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ không chết, sợ cái gì.” Chân Minh Thù cong nhẹ móc lên cửa, kéo cửa phòng lại.
“Ta không muốn tẩu hỏa nhập ma, nếu không… sau này ai sẽ bảo vệ sư phụ.” Ngọc Huy tỏ vẻ nghiêm túc.
Minh Thù cười khẽ: “Bản thân không tự bảo vệ được, còn nói bảo vệ ta, ngươi lấy ta làm khiên chắn đúng không?”