“Chỉ cần đợi ta ở chỗ này.” Đường Tam xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên núi.
Ngọn núi hùng vĩ hiện lên một màu đỏ thẫm, màu đỏ thẫm này không phải vì ngọn núi bị thiêu đốt, mà là do vô số bông hoa màu đỏ tạo thành. Những bông hoa lớn nhỏ khác nhau, không phải màu gỗ mà là tương tự như màu đỏ, nhìn từ xa sẽ khiến người ta cảm thấy là một loài khác, không giống với loài hoa lộng lẫy.
Đúng vậy, ngọn núi này là lãnh địa của Tinh Quái Tộc mạnh nhất Nhật Thần Đế Quốc, Thiên Sinh Thiên Dưỡng Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng.
Đỉnh núi cao chót vót, trên đỉnh có một toà cung điện màu đỏ rực lửa đứng sừng sững, dường như đó là nơi hoả diễm nóng bỏng nhất.
Từ xưng hào của vị Thiên Tinh Hoàng này, Đường Tam liền biết năng lực của hắn nhất định là chí dương chí cương.
Huyết mạch của hắn sau nhiều lần bồi dưỡng, cuối cùng biến dị thành huyết mạch cường đại, thậm chí không thể truyền thừa tiếp. Trước đó Thiên Dương Hoa xuất hiện trên hội đấu giá Tổ đình hẳn là bản thể của hắn. Vậy những bông hoa trên núi là gì? Con cháu của Thiên Dương Hoa sao? Hay do nó hấp thu khí tức mà sinh ra?
Nghĩ đến đây, Đường Tam đã đi tới chân núi.
Từ chân núi đến đỉnh núi là một con đường dài thẳng tắp, trên đó cũng không nhiều người, nhưng so với Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng bên kia thì nhiều hơn một chút. Ít nhất trong tầm mắt Đường Tam có mười mấy người, nhưng so với mấy ngàn người như bên Kiếm Thánh cung thì quạnh quẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Những thánh sơn ít người leo núi như vậy không biết Hoàng Giả có thể tương đối nghèo hay không?
Thanh toán 10 nguyên tố tệ, Đường Tam bắt đầu leo núi.
Nhiệt độ xung quanh tựa hồ tăng lên một chút, trở nên ấm áp hơn, nhưng không nóng như trong tưởng tượng. Hương hoa nhàn nhạt toả khắp không khí, màu đỏ rực lửa làm người ta có chút hưng phấn.
Chỉ là ấm áp thôi sao? Trong lòng Đường Tam vẫn hoài nghi.
Hắn điều chỉnh lại trạng thái bản thân, sau đó sải bước, leo lên bậc thang núi Thiên Dương.
Ngay khi hắn bước lên bậc thang đầu tiên, đột nhiên mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Những bông hoa biến mất trong tầm mắt, bên tai vang lên âm thanh ầm ầm, nhiệt độ trở nên cao hơn, hắn nhìn thấy một dòng dung nham nóng bỏng đang lao thẳng xuống chân mình.
Các bậc thang vẫn tồn tại, nhưng ngọn núi dường như đã hoàn toàn biến mất, biến thành một ngọn núi lửa đang hoạt động, hơn nữa còn đang phun trào. Chỉ là trên trời không có tro bụi núi lửa, khắp nơi đều là dung nham nóng chảy, nóng đến mức sắp thiêu huỷ hắn.
Đường Tam chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, né tránh dung nham nóng chảy, muốn tiếp tục leo lên trên. Nhưng khi hắn leo lên bậc thang thứ hai thì dung nham trước mặt nhiều hơn, hơn hai phần ba bậc thang đã bị dung nham bao phủ, hơn nữa rất nhiều dung nham bắn tung toé bay về phía hắn.
Đường Tam không tiếp tục né tránh, hắn muốn thử xem dung nham này mang đến những thay đổi gì. Sư Hổ Kim Cương bắn ra, hình thành một quang diễm màu bạch kim bên ngoài thân thể hắn, ngăn trở dung nham xâm nhập.
Dung nham rơi trên Sư Hổ Kim Cương, phát ra tiếng “xèo xèo” liên tục. Với sức mạnh của Sư Hổ Kim Cương, vậy mà lại nhanh chóng nóng chảy. Mà Đường Tam chỉ thử một lần liền lập tức dừng Sư Hổ Kim Cương thôn phệ dung nham. Đúng là có thể thôn phệ được, nhưng năng lượng nóng bỏng làm cơ thể hắn có chút không chịu nổi. Nhiệt độ quá cao, nếu tiếp tục thôn phệ, hắn chỉ sợ thực sự là tự thiêu.
Không có khả năng thôn phệ? Vậy phải làm sao?
Sư Hổ Kim Cương tiêu hao nhanh chóng, lông mày Đường Tam nhíu lại. Với cảnh giới của Sư Hổ Kim Cương, cùng huyết mạch chi lực được hắn áp súc, đã có thể so sánh với cường giả Cửu giai, hơn nữa còn là huyết mạch cấp một. Chẳng lẽ cường giả Cửu giai huyết mạch cấp một cũng không thể leo lên mấy bậc thang núi Thiên Dương sao? Vậy thì độ khó cũng quá lớn a!
Nhưng từ trước đó hắn quan sát từ dưới chân núi thì đã có người leo lên giữa lưng chừng ngọn núi, cũng không có khó như vậy mới đúng.