“Sau khi tiên sinh trở về, con còn có thể tới Cư An Tiểu Các luyện thư pháp không?”
Kế Duyên mỉm cười.
“Chỉ cần con còn muốn luyện thư pháp là được. Được rồi, thu dọn đồ đạc rồi về nhà đi. Ngày mai con đừng tới đây. Ta không còn ở đây đâu.”
Tôn Nhã Nhã gật đầu lia lịa.
“Khi tiên sinh trở lại, Nhã Nhã nhất định sẽ tới luyện thư pháp!”
“Ha ha, có lòng là tốt rồi, trên đường về phải cẩn thận.”
Tôn Nhã Nhã mỉm cười.
“Tiên sinh, con đi tới cổng phường Thiên Ngưu là được, còn phải đợi gia gia dọn quán rồi mới về nhà.”
Nói xong, cô bé cõng rương sách bước đến cổng sân. Sau khi mở cửa, cô bé quay lại nhìn Cư Nguyên Tử và Kế Duyên.
“Tiên sinh, con đi nhé?”
“Đi đi, đi đi!”
Kế Duyên vẫy tay, nhìn cô gái nhỏ biến mất sau cánh cửa. Hắn cũng đi ra ngoài, kéo vòng khóa cửa lại.
Cư Nguyên Tử không nói gì cả, chỉ nhìn Kế Duyên khi cô gái nhỏ rời đi.
“Kế tiên sinh, như vậy được chứ?”
Kế Duyên suy nghĩ một chút và trả lời.
“Theo tình huống khách quan mà nói, tạm thời như vậy cũng tốt.”
Cư Nguyên Tử cũng gật đầu, vì những người tu tiên rất thận trọng khi thu nhận đệ tử. Đạo hạnh càng thâm sâu lại càng như vậy. Có thể nói là trải qua khảo nghiệm cũng không đủ, rất nhiều người không thể vượt qua cửa thứ nhất.
Tôn Nhã Nhã đang đi trong các con hẻm của phường Thiên Ngưu với một rương sách nhỏ trên lưng. Những hàng xóm dọc đường đều chào đón cô bé và rất thích thú với những lời chào hỏi ngọt ngào của tiểu cô nương.
Nhưng hôm nay, cô bé rõ ràng có chút không tập trung. Khi đi ngang qua Song Tỉnh Phổ, cô bé không dừng lại để trò chuyện với những tỷ tỷ, đại thẩm ở đó mà đi thẳng với cõi lòng đầy tâm sự.
Ngay sau đó, Tôn Nhã Nhã rời khỏi phường Thiên Ngưu. Tôn Phúc nhìn thấy cháu gái của mình đi ra từ xa, vội vàng hét lên.
“Nhã Nhã”
Cô gái nhỏ bước nhanh về phía quán mì, rồi tự nhiên cởi rương sách đặt phía sau chiếc xe. Sau đó, cô bé ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế băng nhỏ, hai tay ôm má.
Tôn Phúc vẫn bận rộn như thường lệ, nhưng khi quay đầu nhìn cháu gái, lão thuận miệng hỏi.
“Nhã Nhã, sao hôm nay con rời khỏi nhà Kế tiên sinh sớm vậy?”
Tôn Nhã Nhã thường xuất hiện vào một thời gian rất trùng hợp, luôn luôn trước giờ đóng cửa bình thường của lão, nhưng hôm nay còn ít nhất cũng nửa canh giờ nữa.
Tôn Nhã Nhã buồn bã trả lời.
“Một lão gia gia râu trắng đến Cư An Tiểu Các. Tiên sinh kêu con về nhà trước. Tiên sinh còn nói rằng ngài ấy sẽ đi xa nên ngày mai không cần phải đến.”
Tôn Phúc ban đầu còn gật đầu lắng nghe, nhưng lão đột nhiên sững người. Sau đó, lão buông công việc trên tay xuống, ngồi xổm xuống trước mặt Tôn Nhã Nhã để nhìn cô bé.
“Kế tiên sinh nói sẽ đi xa à? Đi bao lâu, có nói sẽ về sớm không?”
Tôn Nhã Nhã nhìn lên gia gia, lắc đầu.
“Tiên sinh nói ngài cũng không biết khi nào sẽ trở lại, và còn nói con lấy lại mấy thứ văn phòng tứ bảo ở Cư An Tiểu Các về nhà …”
Vẻ mặt Tôn Phúc rất thất vọng, nhưng trong lòng cũng không để ý nhiều như vậy. Lão nghĩ đến chuyện khác, thật lâu sau mới nhìn Tôn Nhã Nhã một lần nữa.
“Nhã Nhã … Kế tiên sinh có thể đi xa vài năm, hoặc có thể lâu hơn, con có nói lời tạm biệt với tiên sinh chưa?”
Nếu Kế Duyên đã yêu cầu Tôn Nhã Nhã thu dọn văn phòng tứ bảo, lại còn nói ngày mai không cần phải đến, điều đó có nghĩa là ngài sẽ đi ngay.
Quả nhiên, nghe xong lời của gia gia, thân thể tiểu cô nương lập tức run lên.
“Những, những mấy năm ư… Con đi tìm tiên sinh liền!”
Nói xong, Tôn Nhã Nhã bật dậy khỏi băng ghế nhỏ và lao về phía phường Thiên Ngưu. Trên đường đi có gặp vài người hàng xóm nhưng cô bé chẳng quan tâm chào hỏi ai cả.
“Này, Nhã Nhã, sao con lại trở lại?”
“Ồ, Nhã Nhã, chạy chậm một chút, cẩn thận bị ngã!”
“Con đang vội!”
“Đứa trẻ này…”
Cô bé nhanh chóng đi đến chỗ hẻo lánh của phường Thiên Ngưu, rồi chạy đến trước cửa Cư An Tiểu Các. Do chạy quá nhanh nên tốn nhiều thể lực, Tôn Nhã Nhã có chút thở hổn hển, còn ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa sân của Tiểu Các lúc này đang bị khóa lại bằng khóa đồng.
“Tiên sinh, tiên sinh!”
Tôn Nhã Nhã hô mấy lần về phía Cư An Tiểu Các, nhưng không được đáp lại. Toàn bộ Cư An Tiểu Các đều yên tĩnh.
Lúc này, nước mắt của cô bé không kìm được mà đảo quanh hốc mắt, nhưng cô bé đã cố nén lại, dùng hết sức hét vào phía bên trong Tiểu Các qua khe cửa.
“Tiên sinh, người không có ở đây, Nhã Nhã cũng sẽ luyện chữ thật tốt. Chờ tiên sinh trở về, nhất định sẽ khoe rằng chữ của con có tiến bộ, nhất định như vậy!”
Hu hu… hu hu…..
Gió xung quanh Cư An Tiểu Các đột nhiên trở nên mạnh hơn. Cây táo trong sân đung đưa theo làn gió, một mảnh lá bị gió cuốn đi, trong đó có một quầng sáng màu đỏ, từ từ rơi xuống trước mặt Tôn Nhã Nhã đang cảm thấy mất mát. Cô gái nhỏ vô thức đưa tay ra, nắm lấy vài lá táo và một vòng lửa đỏ rực.
“Ồ……”
Tôn Nhã Nhã cầm trái táo trong tay, cảm thấy rất ấm áp. Khi nhìn kỹ hơn, cô bé cảm thấy trên bề mặt trái táo là một đám hỏa vân, vầng sáng hiện lên rồi biến mất.
Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đang cùng nhau đi bộ trên quan đạo bên ngoài huyện Ninh An. Như thường lệ, Kế Duyên khóa kỹ nội viện ngoại viện rồi mang theo hành lý đi ra ngoài, cũng để cho một số cư dân địa phương nhìn thấy. Tuy nhiên, hắn không hiện thân ở lối ra khỏi phường.
Vào lúc này, Kế Duyên đột nhiên dừng bước rồi nhìn lại phía phường Thiên Ngưu huyện Ninh An.
“Kế tiên sinh làm sao vậy?”
Ánh mắt Kế Duyên xẹt qua tay áo. Vừa rồi, trong tay hắn xuất hiện một quân cờ hư ảo, và đó là của Tôn Nhã Nhã.
“Không có chuyện gì, đi thôi! Đừng để Cừu tiên sinh chờ lâu.”
Vừa nói xong, dưới chân Kế Duyên đã sinh ra mây mù. Cư Nguyên Tử cũng phất tay áo, nhẹ nhàng bay lên. Hai người bước lên mây trong một buổi chiều tà, rời khỏi huyện Ninh An tiến về phương xa phía trước.