“Hôm nay Quả Nhi đã thích ta một chút chưa?”
Đường Quả bưng đầu hắn, hôn nhẹ lên trán hắn, “Thích A Diệt hơn một chút rồi.”
“Tốt quá.”
“Bên nhạc phụ đại nhân cực kỳ thuận lợi, có đồ của Quả Nhi cho, lại thêm nhạc phụ đại nhân quyết đoán, đã tập kết được một đám thuộc hạ vô cùng trung thành.”
Không chỉ có thế, các lão binh bị thương mà xuất ngũ cũng được Đường tướng quân tìm đến rồi lặng lẽ đón đi. Biết được chuyện của Đường Quả, vô số lão tướng phẫn nộ vô cùng, nguyện ý đi theo Đường tướng quân.
Hiên Viên Diệt rất muốn nhúng tay, nhưng cả Đường tướng quân lẫn Đường Quả đều cản hắn.
Đúng là con gái giống cha, nhưng cũng đủ để chứng minh rằng cả hai đều là người có năng lực.
Hiên Viên Diệt không chỉ một lần mà nghĩ rằng, khó trách hắn vừa thấy đã yêu, Quả Nhi của hắn tài giỏi khiến người khác giận sôi máu.
Có phải ông trời ghen ghét Quả Nhi ưu tú nên mới để lại cho nàng một thân bệnh tật hay không.
“Thiếp còn có vật nữa muốn nhờ chàng đưa cho cha.”
Đường Quả ra hiệu cho Mai Lan mang một tập giấy đến, cũng không đính lại mà đưa thẳng cho Hiên Viên Diệt, “Có được đồ này, đừng nói là Thiên Tần, ngay cả thiên hạ này cũng có thể nắm được trong tay. Nhưng dã tâm của thiếp với cha không lớn như thế, chỉ cần làm chủ một phương, có thể tùy thời đánh chiếm Thiên Tần là được rồi.”
Hiên Viên Diệt buồn cười. Hẳn là không có dã tâm, không phải ai cũng làm được đến đó đâu.
Thiên Tần không phải nước nhỏ, mà là một nước vô cùng lớn.
Hai cha con nhà này lợi hại đấy.
Hắn không có ý định lật tập giấy ra xem mà cất ngay vào trong ngực. Quả Nhi không dán lại đã đưa cho hắn, chứng tỏ rằng nàng rất tin tưởng hắn. Đồ tốt gì chứ, hắn không để ý, hắn chỉ quan tâm đến người trước mặt này.