gì khiến em phải đối xử nghiêm khắc với bản thân như vậy?
Dương Thần dần dần ý thức được, Thái Nghiên là quyết định như vậy chính là do
mình từ chối cổ.
Thái Nghiên cắn vào khóe môi, vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
– Huấn luyện viên trưởng, xin anh đừng có đối xử với Thái Nghiên như vậy, cổ vốn
vĩ không để ý tới anh!
Bỗng nhiên, 1 tên lính dự bị kế bên Thái Nghiên bước tới 1 bước, người này lưng
hùm vai gấu, trên trán có 1 vết dao của năm xưa, có 1 chút râu, hơi thở nhanh nhẹn và
dũng mãnh như 1 cây đao thép.
Trong lòng Dương Thần đang kìm nén sự nóng giận, nhìn thấy người ra mặt muốn
“anh hùng cứu mỹ nhân”, ánh mắt liếc nhìn sang người đàn ông đó.
Người đàn ông cao to cảm thấy lạnh xương sống, nhưng không lui lại, mà cố gắng
chịu đựng khí thế lạnh thấu xương của Dương Thần.
Dương Thần thở hắt ra 1 hơi thật dài, hắn biết mình hơi quá đáng, nhưng không
biết tại sao, nhìn thấy cách ăn mặc này của Thái Nghiên, dung mạo bị ánh nắng mặt trời
phơi đen đi nhiều và vẻ mặt hờ hững của cổ, thì kích động muốn đánh cổ 1 bạt tai.
Hàng ngàn tinh binh trong cả nước! Trong đó chọn ra 60 mấy người xuất sắc nhất,
rồi lại từ đó trong đó chọn ra 23 người.
Xác suất như vậy, phải trải qua bao nhiêu là thử thách mạo hiểm gian nan, trải
qua bao nhiêu đau khổ, mới có thể có mặt ở đây?
Người phụ nữ này, thực lực của cổ tuy rằng không tồi, nhưng chỉ là tinh anh trong
đám cảnh sát, có thể bước đến mức độ của lính đặc chủng, thực ra cổ đã phải bỏ ra bao
nhiêu nổ lực vào trong đó?
Đối với việc huấn luyện đặc chủng Dương Thần quen thuộc đến nổi rất am hiểu,
người phụ nữ này căn bản đến đây với ý định không màng sống chết!
Cũng chính vì hành động không coi mạng sống của mình ra gì, khiến cho Dương
Thần không thể chấp nhận được!
Nhắm mắt 1 hồi, rồi lại mở mắt ra, Dương Thần mỉm cười thoải mái với người đàn
ông đó.
– Cậu tên là gì, tôi nói chuyện với ai, làm cản trở cậu hả?
– Báo cáo sếp, lính dự bị Long Tổ số 16 Ba Nhĩ Lạc Cách, tôi không cho rằng sếp
có thể ép chiến hữu của tôi nói chuyện riêng. Ba Nhĩ Lạc Cách nói lớn tiếng.
Nghe cái tên này, Dương Thần mới giật mình, gã đàn ông này là người Mông Cổ,
chẳng trách sự dũng mãnh trên người lại thêu đốt ánh mắt của người ta đến như vậy.
Đám người Thái Vân Thành, Hải Khiếu đứng ở 1 bên, sắc mặt đều phức tạp, họ
không biết tại sao tình hình lại trở nên như vậy, còn Molins và Eydlin thì tràn trề hứng thú.
Thái Vân Thành nhìn con gái, rồi lại nhìn Dương Thần, khẽ thở dài.
– Nếu tôi cứ muốn làm như vậy, thì sao nào?
Dương Thần mỉm cười hỏi Ba Nhĩ Lạc Cách.
Ba Nhĩ Lạc Cách cảm thấy mình bị khiêu khích, sắc mặt trầm xuống, tuy rằng thầm
ý thức được rằng bản thân không phải là đối thủ của người đàn ông nhỏ con hơn mình
đang đứng trước mặt, nhưng vẫn bước lên 1 bước.
– Trên thảo nguyên của chúng tôi, con ngựa hoang muốn bảo vệ bầy đàn của
mình, thì sẽ đấu tranh mãnh liệt để quyết định mọi thứ, tôi muốn khiêu chiến với sếp.
– Cậu cảm thấy tôi có thể làm huấn luyện viên trưởng, cậu đánh với tôi có thể
thắng nổi sao?
– Cho dù đánh không lại tôi cũng sẽ không lùi bước, tôi chỉ làm việc tôi phải làm!
Ba Nhĩ Lạc Cách nói xong, đứng trong tư thế đấu vật.
Dương Thần nhíu mày, hỏi Hải Khiếu đứng ở 1 bên:
– Gã này dùng chiêu của bản thân mình, các cậu tuyển quân dự bị, không giới hạn
kỹ năng chiến đấu sao?
– Không sai, họ đều là tinh anh của các tổ chức, họ bản thân đã có sức chiến đấu
phi thường, vì vậy mà chúng tôi muốn nâng cao kỹ năng của bản thân họ, mà không cần
phải thống nhất, như vậy sẽ mau có hiệu quả.
Hải Khiếu nói.
Dương Thần gật đầu.
– Môn đấu vật, là môn thể dục thi đấu có từ rất sớm trên thế giới, nhưng mà theo
tôi, môn đấu vật của cậu, chắc chắn là loại có thể vật chết người. Tôi thực sự chưa thấy
bao giờ, đừng có nương tay, dùng hết sức mạnh của cậu đi, đến đây nào.
Lúc này, Thái Nghiên nãy giờ cứ không phản ứng gì, cuối cùng cũng quay đầu lại,
ánh mắt phức tạp nhìn Dương Thần, vừa lại có chút lo lắng nhìn chiến hữu Ba Nhĩ Lạc
Cách.
Ba Nhĩ Lạc Cách như là 1 con trâu rừng nổi điên, sau 1 tiếng rống lớn, đôi tay như
móng vuốt của hổ, đặt vào vai của Dương Thần.
Dương Thần hoàn toàn bất động, trên mặt lộ vẻ thản nhiên tươi cười, chỉ nhìn Ba
Nhĩ Lạc Cách xuất chiêu đánh tấn công mình.
Ba Nhĩ Lạc Cách càng cảm thấy mình bị coi thường, nổi giận đùng đùng, cơ bắp
của đôi tay nổi lên, định vật Dương Thần ngã xuống đất rồi lên gối, 1 cái sừng kiếm đá vào
ngay bụng của Dương Thần!
– Cẩn thận!
Thái Nghiên đứng kế bên nhìn thấy Dương Thần không hề né tránh để đỡ cú đòn
mạnh của Ba Nhĩ Lạc Cách, cuối cùng cũng không kìm được phải lên tiếng.
Phát ra 1 tiếng trầm, phần bụng bị đá trúng không chút động đậy, cơ thể cũng
không hề nghiêng dù chỉ 1 chút vì cú vật của Ba Nhĩ Lạc Cách.
Tất cả mọi người đều có thể cảm thấy, đó tuyệt đố không phải do Ba Nhĩ Lạc Cách
nương tay, mà là Dương Thần thực sự hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì hết.
Dương Thần quay đầu lại, hướng về Thái Nghiên với khuôn mặt sợ hãi nhếch
miệng.
– Cuối cùng thì em cũng chịu nói chuyện rồi.
Vừa dứt lời, Dương Thần đưa 1 bàn tay lên, thò ra 2 ngón tay, đụng 1 cái vào trán
của Ba Nhĩ Lạc Cách…
Xem ra không có gì đặc biệt, thậm chí như là đang đùa giỡn, Ba Nhĩ Lạc Cách
bỗng bị 1 luồng sức mạnh làm cho chấn động.
Cơ thể đứng không vững, ngã về phía sau, ngồi phịch 1 cái xuống dưới đất!
Sự thay đổi trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng gì, làm sao
có thể như vậy, 1 gã to con như vậy bị 2 ngón tay đụng vào 1 cái thì té xuống đất?
Thái Vân Thành tuy rằng đã xem qua tài liệu về thực lực của Dương Thần, nhưng
lúc này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, không khởi mở to con
mắt, trong 1 lúc không thể định thần lại được.
Càng không cần nói đến những người lính dự bị khác, theo như tình hình như vậy,
đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, trong số bọn họ, Ba Nhĩ Lạc Cách là 1 cao
thủ nặng ký, không ngờ lại bị 2 ngón tay nhẹ nhàng đụng 1 cái gã xuống đất!
Ba Nhĩ Lạc Cách ngã xuống đất mặt mày xám như tro tàn, trợn to con mắt như hổ,
toát ra vẻ mặt khó tin.
Dương Thần ngồi xổm xuống, đưa tay về phía của Ba Nhĩ Lạc Cách, mỉm cười nói:
– Tôi rất ngưỡng mộ tính cách dám nói dám làm của cậu, nhưng lần sau hãy nhớ
lấy, cậu là con người, không phải ngựa hoang, ngựa hoang không biết lùi bước, vì nó là
con ngựa, còn cậu là con người, đừng có nói cái gì “đây là chuyện cậu phải làm”, đó toàn
là những lời nói nhảm, nếu biết rõ đánh không lại, còn tiếp tục liều mạng, vậy thì cậu
không bằng cả súc vật…
Ba Nhĩ Lạc Cách thẫn thờ 1 hồi lâu, mới run run đưa tay ra, vịn lấy Dương Thần.
Dương Thần đỡ gã đứng dậy, vỗ vào vai của gã.
– Trở về đơn vị đi.
Ba Nhĩ Lạc Cách đứng trở lại vào hàng ngũ, cúi đầu xuống, không nói năng gì nữa.
Dương Thần thở dài, nhìn Thái Nghiên đứng ở 1 bên, Thái Nghiên cũng đang nhìn
hắn, lúc này, ánh mắt long lanh của người phụ nữ rõ ràng hơi rưng rưng nước mắt, dường
như cổ cũng hiểu rõ, Dương Thần đang trách cổ không biết thương bản thân.
Dương Thần không bắt buộc Thái Nghiên phải nói gì nữa, lớn tiếng nói với mọi
người:
– Luyện tập ngày thường, tôi sẽ không tham gia, bởi vì trong mắt tôi, các bạn
chẳng khác gì con kiến. Đừng có phẫn nộ, đừng có cảm thấy bị xem thường, đừng có cảm
thấy bị sỉ nhục, thản nhiên đối mặt với lời nói của tôi, các bạn đích thực như con kiến. Kể
cả tôi cũng là kiến đối với 1 số người. Điều này không có gì đáng xấu hổ. Nếu các bạn hy
vọng 1 ngày nào đó, không như Ba Nhĩ Lạc Cách vừa rồi bị tôi dùng 2 ngón tay đụng nhẹ 1
cái thì ngã xuống, vậy thì càng phải nghiêm túc hơn với sự huấn luyện kế tiếp.
Dương Thần nói xong, chỉ về hướng của Molins và Eydlin, nói:
– Tôi sẽ đặt ra kết hoạch huấn luyện cho các bạn. Từ ngày hôm nay, các bạn
chính thức bước vào ngày huấn luyện đầu tiên, không phải huấn luyện thể lực, không phải
huấn luyện trọng lượng, cũng không phải huấn luyện vật lộn, súng ống đạn dược…
Bài học đầu tiên của các bạn là – chạy trốn!
Vừa dứt lời, tất cả học viên với vẻ mặt nghiêm túc, bao gồm cả Thái Vân Thành,
Hải Khiếu, đều xém chút lảo đảo té xuống dưới đất.
Chỉ có Molins và Eydlin nhìn nhau mỉm cười, dường như biết Dương Thần sẽ nói
như vậy ngay từ đầu.