Cùng với số lượng không ngừng gia tăng của bọn chúng, hàng trăm nguồn năng lượng nguyên tố hòa vào nhau, hình thành nên tấn công thuật pháp cường đại tột cùng.
Sự công kích như vậy, ngay cả bà ta cũng không có cách gì địch lại.
Nhà thờ đã hoàn toàn sụp đổ.
Ánh mặt trời đổ xuống, xuyên thấu qua lớp mạng che chiếu lên trên khuôn mặt của Giáo hoàng.
Bà ta đột nhiên nở một nụ cười.
Những ngày qua, bà ta lang thang trên đại dương xác chết, vẫn luôn nén uất ức.
Không ngờ, sau khi quay về cũng bị dồn ép đến tình cảnh như vậy.
Không thể lui được nữa.
Không thể nhịn được nữa.
“Hart, ngươi sợ chết sao?” Giáo hoàng hỏi.
“Vì Thánh giáo, tôi nguyện hi sinh tất cả.” Hart nói.
“Vì Thánh giáo ư, tại sao lại không phải vì ta?” Giáo hoàng có hơi chút thất vọng.
Hart ngẩn người, nói: “Vì người và Thánh giáo, đều giống nhau.”
Giáo hoàng im lặng một lúc, ra lệnh: “Đi, tìm khổ tu Ivan tới đây.”
Hart nhận ra điều gì đó, nói: “Ivan là đứa đần độn, có chuyện gì, người cứ trực tiếp phân phó cho tôi, tôi sẵn lòng hi sinh tất cả vì Thánh giáo.”
“Không, nhiệm vụ tiếp theo này không thích hợp với ngươi, đi tìm Ivan tới đây, lập tức.”
“… Tuân mệnh.” Hart không thể không đáp lại.
Khổ tu Ivan rất nhanh đã đi tới trước mặt Giáo hoàng.
“Hart, ngươi đi chủ trì chiến cuộc đi.” Giáo hoàng phân phó.
“Vâng.” Hart lùi đi.
Trước khi đi, hắn ta lo lắng liếc nhìn em trai của mình.
“Xin người cứ phân phó.” Ivan quỳ một chân trên đất.
Giáo hoàng bước từng bước đi tới trước mặt hắn ta, thì thầm: “Ivan, ngươi là khổ tu sĩ, linh hồn thánh khiết hơn bất cứ người nào, cho nên ta muốn tặng cho ngươi một loại vũ khí.”
Bà ta hỏi: “Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng chiến đấu vì ta hay không?”
“Tôi bằng lòng!”
Ivan phấn khởi lớn tiếng nói.
Hắn ta nhớ kỹ, Giáo hoàng đã từng tặng cho Hồng Y giáo chủ Kidd một chiếc roi ra thần kỳ.
Chiếc roi da có thể cùng hư không hóa với Kidd, vô cùng kỳ lạ.
Hiện tại, vào thời khắc quan trọng này, cuối cùng Giáo hoàng cũng ban tặng binh khí cho mình.
Ivan đang suy nghĩ, đột nhiên có một lá bài xuất hiện trước mắt hắn.
Trên lá bài, là một vòng xoáy tối om.
Ở giữa vòng xoáy, có một bàn tay chìa ra, giống như đang lễ độ muốn được bắt tay một lần với hắn.
Thế nhưng khi nhìn lâu hơn, lại cảm thấy bàn tay này mang theo một chút cảm xúc điên cuồng.
Giống như người chết chìm, cố gắng nắm lấy bất cứ thứ gì có thể nắm được.
“Cầm lấy.” Giáo hoàng nói.
Ivan chần chừ một lúc.
Trong lòng hắn ta đột nhiên dâng lên một cảm giác xấu.
“Cầm lấy, đây là mệnh lệnh.” Giáo hoàng thúc giục.
“Vâng.” Ivan miễn cưỡng nhận lấy lá bài.
Giáo hoàng thấy hắn ta nhận lá bài, liền lùi về phía sau mấy bước.
Bà ta lẳng lặng nhìn chăm chú vào Ivan, giọng nói mang theo sự sợ hãi, lại lộ ra một chút bi thương: “Đừng trách ta, đừng trách ta, ta cũng không còn đường để lui nữa rồi.”
Trên mặt Ivan lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Thưa Giáo hoàng…”
Có lẽ là bởi vì đối phương sắp chết, cho nên mới thấy Giáo hoàng nói nhiều như vậy.
“Đúng vậy, dùng lá bài khế ước này, ta cũng không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ta không muốn phải tiếp tục lang thang không bờ bến nữa, ngươi hãy thông cảm cho ta.”
Nghe những lời nói khó hiểu này, Ivan càng nghi hoặc hơn.
Hắn ta đang chuẩn bị hỏi một câu gì đó, thì đã nhìn thấy lá bài trong tay có sự biến đổi.
Một bàn tay khổng lồ từ trong lá bài vươn ra, nắm lấy hắn ta, kéo vào bên trong.
“A a a a a a a!”
Tiếng kêu rên thảm thiết đứt quãng.
Tiếng nhai nghiến sởn hết cả gai ốc.
Hai âm thanh giống như địa ngục chồng chéo, khiến người ta nảy sinh suy tưởng: Dường như có một người nào đó, đang chậm rãi bị ăn tươi nuốt sống.
Một lát sau, trên lá bài vang lên một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Ừm… Nhờ vào linh hồn thuần khiết được khổ tu làm sạch, còn mang theo sát ý tàn nhẫn và đẫm máu, cho dù ở trong chín tầng địa ngục, đó cũng là một mỹ vị hiếm có.”
“Isha, cuối cùng ngươi cũng chịu ký kết khế ước với ta, còn tặng cho ta một món quà khế ước ngon như vậy, ta rất hài lòng.”
Giáo hoàng, hoặc gọi là Isha, cung kính hành lễ, đáp lại: “Ngài hài lòng là tốt rồi.”
“Nếu như khế ước đã được thành lập, vậy thì, hãy nói ra thỉnh cầu của ngươi đi.” Giọng nói kia hỏi.
“Tôi muốn giơ cao lá cờ của ngài, dùng tên của ngài để ngăn cản một cuộc chiến tranh.” Isha nói.
“Ồ, chuyện đơn giản như vậy, ta cho phép.” Giọng nói kia lười biếng đáp lại.